Manga Palace
Đăng nhập/Đăng ký để hưởng quyền lợi của 4rum.
Manga Palace
Đăng nhập/Đăng ký để hưởng quyền lợi của 4rum.
Manga Palace
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


A Palace for Manga
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Similar topics

 

 Kì trại hè (Summer Camp)

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
anita_hailey
Vice-Founder
Vice-Founder
anita_hailey


Tổng số bài gửi : 190
Tham gia ngày : 01/12/2010
Tuổi : 29
Đến từ : Oxfordshire

Kì trại hè (Summer Camp) Empty
Bài gửiTiêu đề: Kì trại hè (Summer Camp)   Kì trại hè (Summer Camp) EmptyMon Dec 13, 2010 11:07 pm

Rate: K+
Genre: Action/Adventure/Humor
Source: fanfiction.net
Author: Cococatz
Translators:
  • Chap 1-6: Nyu Hato - fixi.acc.vn
  • Chap 7-24: anita_hailey - conan.forum-viet.net

Summary: Một buổi cắm trại hè bình thường nhưng lại làm các chàng trai của chúng ta điêu đứng

Chương 1: Bắt đầu cuộc vui

"S-H-I-N-I-C-H-I-------!"
"Đến ngay!" Shinichi trả lời vội vàng mở cánh cửa. "Tớ có thể nghe tiếng cậu từ xa hơn 10 dặm. Có vẻ việc giảm giọng đối với cậu là cực hình nhỉ?" Shinichi châm chọc

"Cái gì?" Ran đỏ mặt giận dữ "Tớ đã nhấn chuông cả chục lần và không nhận được tiếng trả lời nào!" Nói rồi cô nắm áo Kudou kéo đi.

"Tớ chỉ vừa mới thức dậy, nhưng tớ cá là cậu đang lo lắng!" Một nụ cười đắc ý hiện rõ trên mặt cậu ta.

Nghe vậy, Ran lè lưỡi trả lời "Phải rồi, ít ra thì tớ không biến mất nhiều tháng rồ đột ngột trở về với hàng tá vết thương trên người" Ran nói cáu gắt. Chiếc áo xanh nhạt cùng cái váy trắng làm Ran trông ra dáng một thiếu nữ.

"Yeah....cậu biết không....hoàn cảnh của tớ khó mà giải thích được!
"
Ran nhìn đi chỗ khác thở dài "Bất cứ điều gì đã xảy ra và cậu không hề nói cho tớ biết sự thật" Cô hạ giọng, nhìn Shinichi "Nhưng thôi, dù sao giờ đây cậu cũng đã trở về an toàn sau thời gian dài biệt tích"

*************************

Cả 2 đi đến trạm tàu điện để mua vé. Thời tiết hôm nay rất đẹp, nó càng làm cho kỳ nghỉ hè của họ thêm phần hào hứng.

Ngồi trên tàu, suy tư một lúc Ran quay nguời hỏi Shinichi "Đã bao nhiêu lần cậu gặp Heiji?"

Shinichi ngẩng mặt nhìn cô, trả lời với họng đầy thức ăn "À, như cậu biết tớ đã gặp cậu ta hai lần một là ở trường học và hai là...eh---hmmm"

Ran mỉm cười "Tớ nghĩ rằng cậu sẽ thích Heiji. Cậu ấy rất cởi mở, oh còn bạn gái tên Kazuha của Heiji nữa. Cô ấy rất dễ mến!"

Shinichi cười *hoảng sợ* 'Tớ biết là họ rất hợp, cậu không cần kể cho tớ biết Kazuha là vợ tương lai của Hattori' Kudou nghĩ thầm.


Cuối cùng, tàu điện cũng đến nơi. Và không có gì là khó để thấy Heiji và Kazuha. Đó là lúc Ran và Shinichi xuống tàu. Bất chợt họ nghe thấy...

"Cậu dặn 2 người đó đến mấy giờ hả?" Kazuha hét
"Tớ đã nói chúng ta sẽ đến đón họ lúc 11h30! Đừng có hét vào lỗ tai tớ như thế!" Heiji than phiền lấy tay bịt lại.

"Được lắm, bây giờ là 12h30.Cậu thật là ..."

"Ê..Kudou!Ở đằng này!" Heiji gào lên sung sướng khi thấy thấp thoáng bóng dáng cậu bạn thân thiết.

Nhìn thấy Shinichi, Kazuha lập tức kéo Ran về phía mình, mỉm cười rạng rỡ " WOw!Cậu ấy đẹp trai thật! Chừng nào kết hon nhớ mời tớ nhé!"

Ran đỏ mặt "Phải, lúc đó cậu và Heiji sẽ phụ dâu phụ rể cho tớ!"

Kazuha đỏ mặt, nhanh chóng đổi đề tài "Nhóc Conan đâu ? Nó luôn đi với cậu mà?"

"Tớ không biết! Chắc thằng bé trở về với gia đình. Conan vừa đi tuần trước thì 2 ngày sau Shinichi trở về " Ran nói, nhìn Kudou ngẫm nghĩ.

Trong khi đó, Hattori khoái chí, cười toe "Thật tuyệt!Từ nay tớ khỏi cúi thấp đầu mỗi khi bàn với cậu và có thể gọi thẳng tên thật!"
"Phải, chắc rằng cậu sẽ không cần gọi tớ là Conan!"

"Cái đó thì hơi khó....vì tớ đã quen gọi Conan rồi!" Heiji cười toét.

"Hattori, QUÊN CÁI TÊN CONAN ẤY ĐI!!!!!"

"Các cậu biết gì về Conan sao?" Ran hỏi, chạy đến họ.

"Er..không có gì-- Ý tớ là...tớ đang kể cho Heiji về việc...Conan đã về Mỹ" Shinichi giải thích sợ hãi.

"Này, cậu bị chứng nói lắp từ khi nào vậy?" Heiji mỉm cười độc địa.

Lườm Hattori, Kudou bóp mạnh cổ cậu ta 'Đừng nói cái kiểu đó với tớ'

"Hattori! Thật là quá đáng! Cậu đã có một thời gian thân thiết với Conan. Giờ thằng bé về nước cậu không chút luyến tiếc thì thôi! Đừng đùa kiểu đó!" Kazuha nhăn mặt, nói khó chịu.

Heiji nhìn Shinichi khó hiểu "Cậu vẫn chưa kể cho cô ấy nghe sao?" Angh chàng tiếp tục "Phải, dù là điều đó rất khó nói nhưng sự thật vẫn là sự thật. Hơn nữa cậu đã trở lại nguyên hình nên hãy..."

"Đã đến lúc cậu ngậm miệng lại và lên tàu" Shinichi cắt lời, đẩy cậu ta đi để chắc rằng anh ta sẽ không còn LẮM MỒM.

Nhìn Hattori, Kazuha than phiền với Ran "Heiji luôn cởi mở với bất cứ ai trừ tớ"

"Tớ nghĩ cái đó đâu quan trọng!" Ran cười.

Bốn người họ tiếp tục đi đến trại hè. Điều họ không ngờ là có 2 người mặc ấo đen đang quan sát tất cả. Và mục tiêu của chúng chình là 2 chàng thám tử tài giỏi hào hoa đang thưởng thức kỳ nghỉ với 'bạn gái' mình.

To be continued...
Về Đầu Trang Go down
http://katherinelilly.blogspot.com/
anita_hailey
Vice-Founder
Vice-Founder
anita_hailey


Tổng số bài gửi : 190
Tham gia ngày : 01/12/2010
Tuổi : 29
Đến từ : Oxfordshire

Kì trại hè (Summer Camp) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Kì trại hè (Summer Camp)   Kì trại hè (Summer Camp) EmptyMon Dec 13, 2010 11:09 pm

Chương 2: Sự trùng hợp

Cuối cùng, tấm biển “trại hè” cũng lấp ló xuất hiện trước mặt bốn người. Đây không phải là kỳ trại hè bình thường. Nó dành cho tất cả những người ở độ tuổi thanh thiếu niên có đầu óc nhạy bén, sắc sảo, ước mơ trở thành FBI hay CIA trong tương lai.
Shinichi và Heiji được mời tham gia trong hai tuần. Tất nhiên, Ran cùng Kazuha nào yên tâm để họ đi một mình!

“Wow, chỗ này đẹp thật! Nhìn những cái giường này xem, chúng làm bằng gỗ đấy!”Kazuha phấn khích nói.
Hai cô quan sát xung quanh : nền sàn gỗ chắc chắn, bốn chiếc giường đặt cạnh nhau, có thêm vái cái ghế và bàn. Ánh nắng len qua cửa chiếc vào phòng khiến nó sắng hẳn lên. Tuy trông không lớn lắm nhưng lại rất ấm cúng và tiện nghi. Mọi thứ đều rất tuyệt trừ....
“Không có Tivi?” Kazuha than vãn. “Điều này chẳng hay chút nào!”
“Chịu thôi ! Chúng ta đã nhiều giờ ngồi xe mới tới đây. Hơn nữa không còn chỗ nào để đi cả” Ran an ủi cô bạn.
“May là chúng ta cùng phòng với nhau”Một giọng nói cất lên. Trước mắt Ran là một cô gái tóc đen dài đang mỉm cười .
“Có phải đây là căn số 23?”
“Vâng”
“Oh, vạy các bạn là bạn cùng phòng với tôi rồi. Tên tôi là Aoko, rất vui được làm quen!”

Trong khi ở trại của những chàng trai....
“Huhmm, tớ không nghĩ nơi đây lại hoang vắng đến thế! Hey, quay lại chuyện cũ, chừng nào cậu mới chịu kể bí mật của mình cho Ran nghe?” Heiji nhìn Shinichi.
“Chưa biết, tớ nghĩ rằng không...”
“Coi nào, chỉ vì cậu đang sợ đấy thôi! Muốn tớ kể giúp không?” Hattori cười nhăn răng, cắt lời.
“ĐỪNG HÒNG !”
“Vậy thì ráng mà đi ăn năn hối lỗi sớm đi , không thì tớ..” Heiji hăm dọa “Cậu phải hiểu là điều này không công bằng với cô ấy!”
“Tớ chẳng thấy việc này liên quan đến cậu!”
“....” Heiji không chắc lắm vào điều mình vừa nói. Cuối cùng, anh thở dài “Gác lại chuyện này, hãy đi kiếm thứ gì đó cho buổi ăn chiều nào!”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Shinichi, đợi đã” Ran hét to, chạy với theo cậu bé dodoị mũ bóng chày trước mặt. Có ít nhất một trăm người ở phòng ăn. Tất cả đều trạc cỡ cô
“Shinichi! Đừng giả vờ không nghe tới gọi ! Heiji đâu?” Ran gào , chụp lấy vai anh chàng quay lại nhưung...
“Có chuyện gì?” Cậu trai hỏi.
“Bạn cần tôi giúp gì sao?” Anh chàng mỉm cười. Xấu hổ , mặt hai cô đỏ bừng.
“Eh, không, xin lỗi. Tôi cứ nghĩ bạn là...”
“Chúng tôi nghĩ bạn là bạn trai của cô ấy” Kazuha cười tinh nghịch, nóit tiếp lời. Ran trông lúng túng. Phải thứa nhận rằng người đứng trước mặt hai cô khá là bảnh trai.
“Hey, bạn là Ran Mouri đúng không?” Bất chợt cậu con trai hỏi.
“Phải, nhưng sao bạn...”
Cậu ta mỉm cười lần nữa “Tôi thấy bố bạn lên Tivi , bạn thường hay đi theo ông ấy”

“Kaito!!” Aoko hối hả chạy về phía họ.
“Các bạn đã từng quen nhau sao?” Cô hỏi Ran và Kazuha
“Không, mới gặp lần đầu” Kaito trả lời. “Thôi đừng nói chuyện đó nữa, chúng ta hãy đi ăn cái gì đó. Tớ đang chết đói đây”
Ran và Kazuha bần thần nhìn nhau rồi đồng loạt hỏi Aoko “Kaito là bạn trai bạn à?”
“HẢ????” Mắt Kaito lẫn Aoko chỉ còn bé tí teo như hai hạt đậu. “Không không chỉ là bạn bình thường thôi” Aoko cười gằn.
“Chúng ta đi ăn đi nào!” Kaito hối thúc “Tớ sẽ không đợi cậu đâu!”
“CÓ bao giờ cậu đợi tớ đâu !” Aoko hầm hực đáp.
“Này tớ có gợi ý : tại sao chúng ta không đi nhanh trước khi cuộc chiến giữa hai cậu bùng nổ?” Ran toát mồ hôi.
Kaito khẽ đưa mắt nhìn Ran *Vậy là chú nhóc bốn mắt với ông thám tử ngủ gật cũng ở đây??!!!*

Bất thình lình, như phản xạ, cậu bắt gặp hai người đàn ông mặc áo choàng đen, đội nón che gần hết khuôn mặt đang đứng sau bụi cây. Nhưng cậu nhanh chóng lờ đi vì nghĩ chẳng có liên quan gì đến mình.

To be continued...
Về Đầu Trang Go down
http://katherinelilly.blogspot.com/
anita_hailey
Vice-Founder
Vice-Founder
anita_hailey


Tổng số bài gửi : 190
Tham gia ngày : 01/12/2010
Tuổi : 29
Đến từ : Oxfordshire

Kì trại hè (Summer Camp) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Kì trại hè (Summer Camp)   Kì trại hè (Summer Camp) EmptyMon Dec 13, 2010 11:09 pm

Chương 3: Cuộc gặp mặt

Cả nhóm cùng chung một bàn vừa ăn vừa tán gẫu.
“Vậy sao cậu ở đây?” Hatttori hỏi Kaito. Cậu vẫn còn hoang mang về việc Shinichi và Kaito giống nhau như hai giọt nước.

“Cậu ta có chỉ số IQ cao hơn người bình thường. Tớ luôn cho rằng cậu ấy là một người kỳ quặc” Aoko trả lời trước khi Kaito có thể nói bất cứ điều gì.
Trong khi đó Shinichi nhìn chằm chằm Kaito ‘Lạ thật, mình cảm thấy hình như đã gặp anh chàng này ở đâu đó thì phải???’
Cùng lúc này, Kaito cũng đang nghĩ về họ ‘*Thở dài* Giờ thì hai chàng thám tử luôn đối đầu với mình đang ở đây. Nhưng Kudou trở về khi nào sao mình không biết nhỉ??!!!’

“Cậu cũng tham dự trại hè sao?Tớ nghĩ nó chỉ dành cho những người nhanh nhạy, sắc bén thôi chứ?” Một tiếng nói cất lên từ sau Kuroba. Anh chàng chẳng muốn quay lại để gặp nụ cười rộng toác trên mặt Hakuba.

‘WOW, một người đẹp trai nữa’ Ran và Kazuha tấm tắc khen.
“Xem nào, chúng ta có ai ở đây? Phải chăng là Shinichi Kudou cùng Heiji Hattori?” Hakuba hỏi.

“Cậu là ai?” Heiji hỏi trong khi cố ngốn hết thức ăn trong miệng
“Một tên bí hiểm đến từ nước Anh” Kaito làu bàu trả lời.
Hakuba lờ đi họ, quay sang Aoko “Có thể cho phép tớ làm quen với hai cô bạn xinh xắn của cậu không?” Hakuba có ý nói về Ran và Kazuha.
“Hình như tớ trở thành kẻ ngoài cuộc” Kaito lầm bầm. Shinichi nhìn Heiji rồi lắc đầu thở dài “Bọn này cũng thế!!”

Sau bữa ăn, cả bọn vào phòng lớn nghe người phụ trách trình bày những việc làm vào hai tuần tới. Tên anh ấy là David - hai mươi tuổi với làn da ngăm đen và đôi mắt xanh. Nó khiến các cô gái chú ý.

Trong khi đó, các cậu con trai thì lại lo “ngắm” người phụ trách còn lại. Cô tên là Lisa với mái tóc vàng cùng một đôi mắt xanh đáng yêu. Một cô gái xinh đẹp. Trông cô ước chừng chỉ mười chín.

“Sau khi được tập huấn, các bán sẽ đi theo từng đội và cắm trại trong rừng khoảng năm ngày. Đây là cơ hội kiểm tra kiến thức cũng như khả năng đoàn kết của các bạn. Tôi hi vọng kỳ nghỉ hè này sẽ vô cùng tuyệt vời” David giải thích.
Lisa mỉm cười nháy mắt với bốn anh chàng.

“Thật là thú vị khi có cả ba chàng thám tử nổi tiếng và nhà ảo thuật trẻ tài ba cùng tham dự với chúng ta.”

Câu nói này khiến bốn chàng trai đỏ mặt xấu hổ. Bất thình lình một bàn tay đẩy mạnh Shinichi ngã nhào.

“Này!! Cậu đang nhìn cái gì vậy?!” Ran lườm Shinichi.
“Con gì bò dưới đất thế??” Heiji nhe răng cười ám chỉ Kudou đã ngã lăn quay dưới sàn. Giận dữ Shinichi trừng trừng nhìn cậu.
Tiếng David lại cất lên.
“Bây giờ ta sẽ chia nhóm, mội đội có sáu người”
“Ray, Steven , Gary, Clarie, Helen, Sarah - nhóm đầu tiên”
“Kudou, Hattori, Kaito, Ran, Aoko, Kazuha cùng một đội”
“John, Mark...” David tiếp tục.
Ba cô gái vui mừng khôn xiết vì cùng nhóm. Ba cậu con trai thì chỉ mỉm cười nhìn lẫn nhau.

“Giờ chúng ta phải bắt tay hợp tác. Không ngờ là họ đi với chúng ta. Mấy cô nàng khó chịu và dữ dằn!!” Kaito thì thầm.

Shinichi và Hattori gật đầu đống tình. Nhưng họ lại thấy hạnh phúc khi có được một kỳ nghỉ vui vẻ cùng “bạn gái” mình.
Rất tiếc, cái tính cố chấp khiến mấy anh chẳng thừa nhận điều đó. Bề ngoài thì chẳng bao giờ họ tỏ vẻ sung sướng khi đi chung với ba “hòn lửa” nhiều chuyện này.

To be continued...
Về Đầu Trang Go down
http://katherinelilly.blogspot.com/
anita_hailey
Vice-Founder
Vice-Founder
anita_hailey


Tổng số bài gửi : 190
Tham gia ngày : 01/12/2010
Tuổi : 29
Đến từ : Oxfordshire

Kì trại hè (Summer Camp) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Kì trại hè (Summer Camp)   Kì trại hè (Summer Camp) EmptyMon Dec 13, 2010 11:22 pm

Chương 4: Cơn ác mộng bắt đầu

“Trông cậu buồn cười quá” Kazuha cười ngặt nghẽo trước bộ mặt bám đầy bụi đen của Hattori .
“Cậu có thôi đứng đó mà nhạo báng tớ đi không thì bảo. Thay vì thế hãy giúp tớ nhóm lửa” Heiji hét to bực dọc.

Đã hơn hai mươi phút nhưng Hattori nhà ta vẫn không tài nào nhen được thậm chí là một tí lửa để nấu ăn trưa. Cả nhóm 4 người đang cắm trại trong rừng. Địa điểm là cạnh cái hồ lớn, phía xa xa chỉ toàn những dãy núi trùng trùng điệp điệp nối đuôi nhau trong màn sương. Mọi vật khiến cho khung cảnh thêm phần bí ẩn.

Đâu chỉ có mình Heiji nhà ta, cả Kaito lẫn Shinichi đều gặp khó khăn. Trong lúc Ran cùng Aoko chuẩn bị thức ăn thì nhiệm vụ của hai chàng là dựng lều. Nhưng sao cái lều nó lì lợm thế này để hai chàng trai trẻ chúng ta phải toát mồ hôi nãy giờ?

“Tớ thường rất giỏi trong mấy việc thế này nhưng có lẽ hôm nay là ngoại lệ!” Kaito biện minh cho cái mặt ửng đỏ vì mệt của mình, nhìn trân trân cái lều nằm nhăn nhúm trên đất. Aoko tiến lại gần.

“Nhìn xem cậu đã làm được gì trong ba mươi phút ? Mơ mộng à?”
“Cậu cho rằng dựng lều đơn giản lắm sao? Có giỏi thì cậu thử đi!” Anh chàng nói hậm hực.
“Xen đây này! Đồ ngốc” Aoko mắng rồi bắt tay vào làm với Ran.

Mười phút sau... lều đã được dựng ngay ngắn. (^^) Hai anh chàng há hốc mồm kinh ngạc. Bất chợt...

“OH YEAH !!” Tiếng Heiji oan oan mừng rỡ. Một “miếng” lửa “be bé xinh xinh” cháy yếu ớt trước mặt cậu. Tuy nhiên họ cũng mừng vì ít ra nó vẫn có thể nấu cái gì đó.
Ba cô gái nhìn nhau, phá lên cười

“Sao các cậu khổ sở thế!”
Mấy anh chàng đỏ mặt ngượng ngập.
“Thôi không nói nữa, nấu cái gì đi. Tớ đói muốn xỉu rồi!!” Hattori than vãn trong khi lau chùi bộ mặt “lọ lem” của mình.

“Mọi việc ổn chứ mọi người?” David và Lisa xuất hiện. Họ đang kiểm tra các nhóm để chắc chắn rằng không có sự cố nào xảy ra.

“Có vẻ đều tốt đẹp! Lều đã được dựng, lửa cũng được mồi. Khá lắm!” Lisa nhận xét.
Mấy anh chàng chẳng nói tiếng nào, mặt đỏ bừng.
“Chúng tôi vừa nhận được thông báo: có hai người đàn ông lạ xuất hiện, lảng vảng quanh khu trại. Các bạn có thấy không?”

“Không...tụi em không thấy. Họ trông ra sao?” Kaito thắc mắc.
“Chúng tôi chỉ biết hai người họ mặc áo đen và đội mũ đen. Phải hết sức cẩn thận. Nếu có bắt gặp hãy chạy đến báo cho chúng tôi ngay được không?”
“Nón đen và áo...” Heiji lẩm bẩm trong miệng, bắn cái nhìn lo lắng tới Shinichi. Vẻ mặt ai cũng đầy sợ hãi.

“Tôi hi vọng tất cả sẽ có thời gian vui vẻ. Và nhớ nếu có bất kì điều gì xảy ra, liên lạc với chúng tôi qua radio. Nó vẫn hoạt động chứ?” David nói.
“Trời đang chuyển lạnh và có khả năng trên núi sẽ có tuyết rơi” Lisa nhìn xa xăm “Thời tiết thật kỳ lạ !”

Cuối cùng, hai người phụ trách rời đi. Mọi người nhìn lẫn nhau, buông tiếng thở dài.
“Tốt, giờ ta tự do. Nấu ăn thôi!” Kaito nhanh nhảu nói. Nhưng ngay khi Aoko lấy ra một con cá, anh chàng bắn ngay ra xa mười mét, hét “Tớ không muốn nhìn thấy thứ đó! Quẳng nó ra khỏi nơi này đi. NGAY LẬP TỨC!!”

Bộ mặt tái mét của cậu khiến cô bạn gái cười khoái trá. Màn rượt đuổi cá- người bắt đầu.
Trong khi mọi người đều ôm bụng cười ( trừ Kaito tội nghiệp) , Shinichi âm thầm đến gần Ran, nói nhỏ.

“Từ giờ phút này đừng bận tâm về tớ. Hãy lo cho sự an toàn của cậu nhé!”
“Hả?...Tại sao?” Ran hỏi khó hiểu.
“À...bởi vì...” Mặt Shinichi ửng đỏ “Tớ không muốn cậu gặp nguy hiểm. Tớ...”
“Kudou! Tớ có thể gặp cậu một lát?” Hattori với gọi.

“Nhớ những gì tớ vừa nói!” Shinichi mỉm cười rồi quay lưng đi về phía Heiji.
Kazuha ghé tay Ran hỏi nhỏ “Bạn trai cậu nói gì thế?”
Ran cười mỉm “Không có gì đâu...Ê, ai là bạn trai của tớ???!!!”

Heiji nhìn nghiêm túc “Chuyện gì đã xảy ra? Hai người ÁO ĐEN đang ở quanh đây. Chúng theo dõi cậu...” Cậu khựng lại “Kudou?”

“Hattori nghe đây. Nếu bất cứ chuyện gì xảy ra với tớ, hãy chạy ngay. Đi khỏi đây và dẫn Ran theo. Hãy đảm bảo rằng cô ấy được an toàn. Tớ có thể tự lo được!” Kudou từ tốn nói.
“Vớ vẩn!” Heiji gạt sang một bên.

“Huh?” Shinichi ngạc nhiên
“Nếu điều đó xảy ra, cậu thừa biết bất cứ giá nào tớ cũng phải giúp cậu mà. Vì thế đừng có đưa cái bộ mặt “Tớ sẽ chết” ra đây nữa” Hattori nói nhanh.
“Chúng ta phải nghĩ đến những người khác! Kazuha sẽ ra sao? Aoko? Kaito? Tớ không muốn ai bị liên lụy cả...” Shinichi trông rất giận dữ.

“Tớ sẽ trông chừng họ” Tiếng Kaito vang ngay sau Heiji
“Cái gì...??? Từ lúc nào cậu...”
“Tớ không hiểu hai cậu nói cái quái gì, nhưng nếu thấy có nguy hiểm, tớ sẽ lo cho mấy cô gái” Kaito từ tốn nói.
“Ờh...eh...cám ơn...” Shinichi nhìn nụ cười nở trên môi Kaito. Cái kiểu cười mà Kudou thề rằng cậu đã gặp ở đâu đó mà không tài nào nhớ được.

“Cho đến lúc đó, cứ vui vẻ đi. Có thể nó không tồi tệ như cậu nghĩ đâu!” Kaito khoác vai hai người .
“Cậu nói đúng. Có lẽ không có gì cả” Heiji phấn khởi gác vai Kaito , cười “hô hố”.
“Coi nào, đi thôi, phải ‘thanh toán’ mấy CON CÁ!!”

“....KHÔNG !!! CHẾT CŨNG KHÔNGGGGGGGG!!!” Kaito nhảy dựng.

Cả nhóm vẫn nói cười rôm rả. Nhưng sau bụi cây gần đó, hai người đàn ông mặc áo đen đang nhẹ nhàng nạp đạn vào súng với nụ cười nham hiểm trên khuôn mặt. Một gương mặt lạnh lùng...

To be continued...
Về Đầu Trang Go down
http://katherinelilly.blogspot.com/
anita_hailey
Vice-Founder
Vice-Founder
anita_hailey


Tổng số bài gửi : 190
Tham gia ngày : 01/12/2010
Tuổi : 29
Đến từ : Oxfordshire

Kì trại hè (Summer Camp) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Kì trại hè (Summer Camp)   Kì trại hè (Summer Camp) EmptyMon Dec 13, 2010 11:24 pm

Chap 5: Trò chơi chết người

Trời đã vào trưa. Sau khi dùng xong bữa ăn, cả nhóm vào rừng tìm nấm cho buổi cơm chiều. Các cô gái trò chuyện rôm rả trong khi các chàng trai hào hứng kể lại những vụ án mình đã giải quyết.

“Kaito này, sao cậu không trình diễn vài màn ảo thuật cho tất cả xem?” Aoko đề nghị phấn khởi.

“Uhm...được thôi. Nhìn kĩ nhé!” Kaito lấy ra một đồng tiền, đặt nó vào lòng bàn tay. Sau đó, cậu dùng bàn tay phải xoa nhẹ lên đồng tiền. Trong vài giây, nó biến mất.

‘Woww” Kazuha và Ran há hốc mồm “Đồng tiền đâu rồi?” Hai cô gái nhìn hai chàng thám tử chờ đợi lời giải thích.

“Chỉ là mánh khoé, chẳng có ảo thuật gì ở đây cả” Heiji nói “Với một chút mưu mẹo, bất cứ ai cũng có thể làm!”

“Nó còn hơn là ảo thuật, nó là một nghệ thuật. Và cậu - nhà thám tử nên biết rằng rất khó để trình diễn một cách điều luyện một màn ảo thuật” Kaito mỉm cười. “Các cậu đã nghe đến tên KID chưa? Hình như các cậu cũng thất bại nặng nề khi cố bắt anh ta mà? KID là một nhà ảo thuật tài ba mà.” Kaito nói với giọng đầy châm chọc.

“Chỉ tại hắn mà tớ bị xe tải tông phải!” Heiji gào “Nếu tớ bắt được hắn, hắn sẽ phải hối hận về việc đó....tên trộm ngu ngốc!”

"Này, anh ta không ngu ngốc!” Kaito cãi lại.

“Tớ nhớ rằng Conan đã chặn được KID một hay hai lần rồi. Cái vụ án viên ngọc đen trên con tàu...” Ran ngẫm nghĩ.

“Hứ, phải rồi, cảm ơn anh ta lắm!” Kaito lầm bầm, liếc nhìn Shinichi
“Gì thế? Sao nhìn tớ?”
“Không có gì...” Kaito nhìn Kudou hậm hực.

“Nếu tớ ở đó, anh ta không trốn được đâu!” Shinichi mỉm cười
“Thì cậu đã ở đó rồi còn gì..” Kaito quát
“Hả!?”

Buổi trưa hè trôi qua nhanh chóng khi ba chàng tranh luận với nhau, ai là thám tử tài ba, ai là nhà ảo thuật xuất sắc. Mấy cô nàng chớp mắt nhìn nhau “Sao trông họ thân quá mức vậy?”

Gần năm giờ chiều, Shiniichi thu xếp balô mình
“Cậu làm gì thế?” Heiji bước vào lều
“Thu dọn”
“Biết rồi, nhưng...tại sao?”
“Cậu không thấy gì trên nền sao?”
“Vài điếu thuốc lá, dấu chân và....hình như có ai đó đang theo dõi chúng ta.”
“Cậu thông minh ra rồi đấy Heiji” Shinichi gật gù
“Im đi nào Kudou”

“Nghe này” Shinichi tỏ vẻ nghiêm túc “Tớ sẽ dụ họ đi theo tớ, cậu dẫn những cô gái trở về trại ngay bây giờ. Tớ không muốn họ bị hại”
“Không, Kaito sẽ lo việc đó. Tớ đi với cậu...” Heiji phản đối. Điều đó khiến Shinichi khó chịu.

“Này, dọn xong xuôi hết rồi. Hai người chưa chịu ra nữa à?” Kaito bước vào.
“Eh? Cái gì?” Hai anh chàng ngạc nhiên.

Kaito phì cười “Vẻ mặt hai cậu hiện hết ý nghĩ lên rồi! Cậu nghĩ tớ là thằng ngốc sao khi không thấy những dấu vết đó. Ta phải báo cho David với Lisa ngay.” Kaito cười cười “Xem ra tối nay khỏi phải ngủ lều!”

Ran, Kazuha cùng Aoko đứng bên ngoài tán gẫu đợi các chàng xếp lều. Rất tiếc, hình như gần mươi phút mà cái lều vẫn thế.

“Này, xếp lều như thế nào?” Shinichi hỏi “lần nữa”.
“Thôi, để tớ làm cho nhanh” Ran thở dài. Bất chợt...

PẰNG!!!!!!!!

Tiếng súng nổ một phát...

“NẴM XUỐNG” Shinichi hét, nhảy bổ về phía Ran, đẩy cô xuống. Heiji cũng vừa kịp kéo Kazuha tránh đạn. Nhưng...

“AHHHHHHHHHHHH!!!!!” Aoko hét toáng lên. Máu chảy từ ngực Kaito, lan dần ra áo Aoko.

“Kaito! Kaito!” Aoko khóc hốt hoảng.

“Tớ không sao, đừng lo...” Kaito thở hổn hển, mặt trắng bệt

“Khốn khiếp!” Shinichi vừa rủa vừa đỡ Ran dậy. Cậu nói hổn hển “Chạy đi, Ran! Trở lại trung tâm với những người khác. Tớ sẽ lo việc này. Chúng nhắm vào tớ, không phải cậu.”

“Cái gì? Làm sao tớ bỏ mặc cậu được” Nước mắt Ran giàn giụa, cô nói trong sợ hãi.
“Tớ sẽ trở lại tìm cậu. Tớ hứa mà. Còn bây giờ chạy đi. Tìm David và Lisa, báo cho cảnh sát ngay!”

Ran nhìn chằm chằm cậu bạn trai “Hãy hứa với tớ cậu sẽ không sao. Hứa đi...” Hai hàng nước mắt cô chảy dài. Shinichi mỉm cười ôm chầm lấy cô, hôn lên trán. “Tớ hứa mà. Thậm chí có chết tớ cũng về tìm cậu.” Mặt cô nàng đỏ ửng.

“Đủ rồi đấy! Hai người muốn thành cái xác khô à! Còn không lo chạy đi, Romeo với Juliet” Heiji hét bực bội. Aoko đỡ Kaito đứng dậy. Ngay lúc đó, một tiếng súng khác bắn ra. Heiji ngập trong sự sợ hãi. Anh đẩy mạnh Kazuha, nói cộc lốc “Ngốc, còn không mau chạy đi!!!”

Kazuha chụp lấy cánh tay Ran. Chạy giữa chừng cô ngoảnh lại “Cậu...cậu còn giữ lá bùa tớ đưa chứ?”

“Còn! Giờ thì đi được chưa?”

“Nhưng....”
“Kazuha, tớ không sao đâu” Hattori cười nhăn răng như chứng tỏ với cô bạn. Kazuha chỉ còn biết hi vọng vào vận may của Heiji..

Cả ba cô gái cùng đỡ Kaito chạy về hướng trung tâm. Như một linh cảm gì đó không may, Kazuha ngoảnh lại lần nữa

"Đi đi!!!” Heiji gào.
Cô chưa bao giờ thấy Heiji giận dữ đến thế. Thở thật sâu , cô cắm đầu chạy vào những bụi cây.

“Hattori ! Rời khỏi đây mau!” Shinichi hét.
“Không! Tớ biết bí mật về cậu. Sớm muộn gì chúng cũng lần ra tớ. Tớ không muốn liên luỵ Kazuha” Heiji quát ầm ĩ.

“Chúng sẽ còn biết sớm hơn với cái âm lượng phát ngôn cho cả thế giới của cậu!” Shinichi mắng.

“Không cần quát lẫn nhau như thế, hai chàng thám tử” Từ bụi cây, Gin bước ra với nụ cười rợn người. Theo sau hắn còn một tên.

“NGƯƠI!?!” Máu Shinichi muốn lên tận đầu.

“Sao ngươi có vẻ ngạc nhiên khi thấy ta thế Shinichi Kudou? Có một trò chơi cho hai người. Ngươi nghĩ sau nếu ta cho cậu bạn ngươi đi trước...?”

Nét mặt Heiji tái nhợt. Cậu chỉ còn biết rủa thầm trong họng khi Gin chỉa mũi súng về phía mình...

To be continued...
Về Đầu Trang Go down
http://katherinelilly.blogspot.com/
anita_hailey
Vice-Founder
Vice-Founder
anita_hailey


Tổng số bài gửi : 190
Tham gia ngày : 01/12/2010
Tuổi : 29
Đến từ : Oxfordshire

Kì trại hè (Summer Camp) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Kì trại hè (Summer Camp)   Kì trại hè (Summer Camp) EmptyMon Dec 13, 2010 11:26 pm

Chap 6: Sự sống và cái chết

PAAAAAANG!!!!!!!!!!!
Tiếng súng vụt bắn ra. Ngay lập tức, Heiji ngã khuỵu xuống.

“KHÔNG!” Shinichi hét lên khi thấy máu loang ra từ ngực áo bạn mình.
“Đồ khốn! Ta sẽ giết ngươi!” Cậu quát lên trong bấn loạn với ánh mắt rực lửa căm thù. Shinichi đau đớn nhìn cậu bạn đang thở nặng nề.

Mọi việc đang hết sức rối loạn thì bất thình lình một tiếng súng khác nổ ra. Gin bật tiếng rên nhỏ, thả rơi khẩu súng xuống đất.
Tất cả đều hướng về vị trí viên đạn vừa bắn ra.

“CÁI...??” Máu phụt ra từ cánh tay trái của tên sát nhân tổ chức áo đen.
Một cô gái trẻ với mái tóc nâu đỏ độ chừng mười chín hai mươi giữ chắc khẩu súng lục trong tay, chầm chậm bước ra khỏi bụi cây. Một khuôn mặt đẹp nhưng đôi mắt thật lạnh lùng.

“Ai!!”
“Khoẻ không, Kudou?” Một lời chào không có chút cảm xúc. Mắt cô luôn hướng về Gin, lúc nào cũng sẵn sàng cho hắn thêm một phát nếu có bất cứ động tĩnh gì.
“Cậu làm gì ở đây vậy?” Shinichi không thể tin vào mắt mình được nữa.

“Tờ vừa nghe tin Gin trốn khỏi nhà tù. Tớ dự định tìm cậu để cảnh báo nhưng giờ thì có vẻ đã muộn rồi.” Mắt Haibara khẽ lướt sang Heiji. “Cậu ta sẽ không qua khỏi đâu.”
“Cậu có cách nào không? Điện thoại thì sao? Tớ phải báo cảnh sát!” Shinichi chạy đến bên cậu bạn thân.

“VODKA!” Cùng lúc, Gin hét lên. Ngay lập tức, tên Vodka nhắm thẳng Ai. Nhanh như cắt, cô né sang một bên đồng thời lấy cái lọ trong túi áo ném về phía Kudou “BẮT LẤY!”

Vừa lúc Shinichi chụp được cái lọ thì tiếng súng nổ thêm một lần nữa. Nhưng Ai đã kịp nhảy vào bụi cây rồi biến mất.
“Shinichi, ra khỏi đây mau!” Giọng Ai vang lên sau bụi cây.

Bàng hoàng vài giây, Kudou ngay lập tức đỡ Hattori đứng dậy rồi chạy thục mạng vào rừng. Nhiều phát đạn nữa bắn ra nhắm vào họ nhưng không trúng.

***************************

“Ráng lên Heiji, cậu làm được mà”
Heiji thở ngày càng khó khăn, máu loang sang áo Shinichi. “Cho tớ ngồi xuống....Kudou!”

“Xem ra tớ lại tự đẩy mình vào rắc rối nữa rồi!” Heiji mỉm cười nhưng đôi mắt cậu dần nhắm lại.
“Heiji...Tớ....tớ xin lỗi...tớ...” Shinichi không biết phải nói gì. “Tất cả là do tớ mà ra!”

“Đừng nói thế. Làm sao tớ bỏ cậu lại một mình được. Tớ mà đi cùng Toyama thì cậu chết chắc!”
“Vì thế nên tớ mới bảo là lỗi tớ.” Kudou cãi lại cố không quá lớn tiếng.
Hattori khó nhọc thò tay vào áo rút ra một vật gì đó.

Lá bùa hộ mệnh của Kazuha.

“Đưa cái này cho Kazuha. Nói với cô ấy rằng...tớ xin lỗi, tớ...không thể...” Heiji đột ngột dừng lại. Người cậu run lên bần bật, hơi thở như muốn tắc nghẽn.

“Tự tay mà đưa cho cô ấy. Có nghe tớ nói không!? Hattori!!! Đừng đưa cái bộ mặt đưa đám này ra với tớ!”
Tay Heiji buông thõng xuống đất “Cầm lấy, Kudou! Không thể giúp tớ lần cuối sao hả?!”

Lòng Shinichi quặn đau. Hattori đang hấp hối, còn cậu thì chỉ biết đứng trơ ra mà nhìn. Thật vô dụng.
“Tất cả là lỗi của mình” Bản thân cậu nghĩ trong dằn vặt. Có cái gì đó nghẹn lại nơi cuống họng. Shinichi quay đi chỗ khác, cậu không muốn nhìn người bạn thân thiết nhất dần đi vào cõi chết

Bất chợt, cậu sực nhớ ra. Cái chai. Phải rồi, cái chai Ai đã ném cho cậu. Shinichi nhìn kỹ cái lọ. Một mùi quen thuộc xộc vào mũi - cái mùi mà suốt cuộc đời cậu sẽ không bao giờ quên được. Và cậu cũng không thể ngờ chính bản thân mình phải dùng nó một lần nữa.

“Đây đúng là cơn ác mộng!” Shinichi cúi gầm mặt, tay siết chặt cái chai nhỏ.
“Heiji, uống cái này đi”

“Gì thế?”
“Uống đi!”
“KHÔNG!” Hattori cố quát âm ĩ nhưng vô ích.

“Cậu không uống thì tớ sẽ bắt cậu uống.” Kudou cảnh báo rồi bóp miệng cậu bạn mà đổ cái lọ thuốc vào.
“Buông tớ ra! Cậu làm cái quái gì thế!” Heiji hét yếu ớt “Kudou! Cái quái...”
“Tớ đang cố cứu cậu thế nên mở cái miệng chết bầm của cậu ra mau!”
“@$&$*^%!?!” Hattori chỉ còn biết nguyền rủa. Cậu cảm nhận được chất lỏng đã chảy vào trong họng mình. Nó có vị rất lạ. Khó chịu quá.

Cuối cùng, Kudou cũng chịu tha cho cái miệng của Hattori.

“Kudou, cậu là đồ...hơ...” Heiji mơ mơ màng màng, cậu nhận thấy khuôn mặt tái nhợt lo lắng của Shinichi. Thình lình, ruột gan Heiji nóng lên, đau dữ dội như hàng ngàn mũi dao đâm thẳng vào người. Hattori hét đau đớn, gập người lại. Cả người cậu như muốn bốc lửa. Rồi thì cậu chẳng còn nhìn thấy gì ngoài bóng tối sâu thẳm...

To be continued...
Về Đầu Trang Go down
http://katherinelilly.blogspot.com/
anita_hailey
Vice-Founder
Vice-Founder
anita_hailey


Tổng số bài gửi : 190
Tham gia ngày : 01/12/2010
Tuổi : 29
Đến từ : Oxfordshire

Kì trại hè (Summer Camp) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Kì trại hè (Summer Camp)   Kì trại hè (Summer Camp) EmptyMon Dec 13, 2010 11:26 pm

Chapter 7: Tôi tin là vậy

"Lisa! David! Giúp chúng tôi với!" Aoko hét to khi vừa về đến trại hè.
Các cô gái dìu Kaito bước đi một cách khó khăn.
Từ vết thương của Kaito máu chảy ra ướt đẫm áo. Một vài người từ chỗ cắm trại nhìn thấy họ liền chạy ra.

Một trong số đó là Hakuba.

"Chuyện gì vậy?" Hakuba ngỡ ngàng khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt đi của Kaito. Anh quay lại và gọi những người khác đang cắm trại gần đó. "Gọi David với Lisa đi! Nhanh lên! Kaito đang bị thương!"

David chạy ra khỏi ngôi nhà gỗ nhỏ và kinh ngạc trước cảnh tượng mình đang nhìn thấy. "Tôi mới để các cậu tự do một ngày mà chuyện đã như thế này rồi...” David lầm bầm trong lúc đỡ Kaito vào một căn phòng trong ngôi nhà gỗ.

Sau khi đặt Kaito nằm lên giường, Ran mới thở phào và kể cho David và Lisa nghe mọi chuyện, giọng nói vẫn còn bấn loạn và mặt tái xanh.

"Tôi sẽ đi gọi cảnh sát, hãy tập trung tất cả mọi người lại đây ngay lập tức. Lisa, gọi xe cứu thương đi!" David ra lệnh. Rồi anh thông báo cho tất cả mọi người rằng không ai được phép đi đâu, phải ở trong lều của mình cho đến khi cảnh sát có mặt.

"Chúng ta phải đi tìm Heiji và Shinichi! Họ đang gặp nguy hiểm!" Kazuha nói trong tâm trạng lo lắng tột độ. Từ nãy đến giờ cô vẫn giữ chặt lá bùa hộ mệnh trong tay.
"Chúng tôi sẽ quay trở lại tìm họ, các cô hãy ở lại đây." David nói.
“Chúng tôi đi với anh!" Ran nói ngay sau đó.
"Không được!"

"Hãy để họ đi cùng, họ cần được biết chuyện gì đã xảy ra." Một giọng nói cất lên phía sau họ.
Đó là Hakuba. Anh nhìn Ran và Kazuha, nở nụ cười an ủi hiếm hoi.
"Đừng lo, chắc chắn họ sẽ không sao đâu. Chúng ta đi thôi.”

Ran, Kazuha, David và Hakuba quay trở lại chỗ có tiếng súng lúc nãy, trời đã bắt đầu tối khiến họ không nhìn rõ xung quanh.
"Shinichi!" Ran gọi to, mắt tìm kiếm trong cánh rừng với hi vọng cậu bạn thân sẽ lại xuất hiện và mỉm cười với cô.
"Heiji! Cậu có nghe thấy không? Ra đây đi đồ ngốc!" Kazuha hét to hết mức có thể, mong rằng Heiji sẽ bước ra để mắng cho cậu ta một trận.

Hakuba vẫn đứng yên, nhìn xuống mặt đất. Chiếc đèn pin trên tay anh soi sáng một thứ gì đó. Một vũng máu đen, và vẫn chưa khô. Hakuba lắc đầu.
"Bọn chúng đã bắn ai đó, theo những gì còn lại, người này đã mất rất nhiều máu, và có thể đã...." Hakuba chợt dừng lại, anh phát hiện Kazuha đã im lặng bước đến bên canh anh.

Sau một hồi quan sát vũng máu, mắt cô bỗng đẫm lệ và giọng nói thì run run.
"Cái...cái đó...." Cô chỉ vào chiếc đồng hồ đeo tay rơi trên vũng máu.
"Đó là đồng hồ của Heiji....cậu ấy...ôi!" Kazuha bật khóc nức nở và Ran phải đỡ lấy cô trước khi Kazuha khuỵu xuống.

"Tôi không nghĩ là cậu ta đã chết đâu, Kazuha" Hakuba nói. "Theo suy luận của tôi, những người áo đen này không việc gì phải di chuyển xác của cậu ấy nếu chúng giết Heiji. Các cậu có nhìn thấy những giọt máu này không?" Hakuba chỉ vào những vệt máu nhỏ giọt cách đó không xa lắm. "Ai đó đã giúp cậu ấy chạy trốn. Có lẽ là Kudo, đó là lí do có những giọt máu này. Họ đã chạy vào rừng."

"Vậy thì...họ vẫn còn sống chứ?" Ran hỏi, khuôn mặt cũng trắng bệch như Kazuha.
"Tôi tin là vậy" Hakuba nói.

David đợi cho đến khi Ran và Kazuha đi khỏi. Anh quay lại và hỏi Hakuba "Làm sao cậu biết là Kudo đã đưa Heiji chạy vào rừng?"
"Tôi không biết, thực ra cũng chưa chắc lắm." Hakuba đáp "Nhưng tôi không muốn hai cô gái này nghĩ rằng họ đã chết. Các cô ấy đã đủ lo lắng lắm rồi. Với lại, ở đây còn có một người khác nữa.”

"Ai vậy?"
"Tôi tìm thấy hai loại vỏ đạn khác nhau, một là của những tên áo đen, cái còn lại..." Hakuba không nói tiếp, anh nhìn xuống một cái vỏ đạn rỗng trong lòng bàn tay "Còn có một người khác, và có lẽ chính người này đã cứu mạng họ."

*************************

Khu cắm trại. Kaito đang nằm thiêm thiếp trên giường, Aoko và Lisa ngồi kế bên.
"Cậu ấy sẽ không sao đâu, đừng lo!" Lisa an ủi Aoko.
"Chúng ta nên đi ra ngoài và ăn chút gì đó, cứ để cho Kaito nghỉ ngơi, xe cứu thương sẽ đến ngay thôi."

"Nhưng...." Aoko có vẻ miễn cưỡng khi phải rời Kaito.
"Đi nào!" Lisa nói, cô kéo Aoko xuống phòng ăn kiếm thứ gì đó.

Khi cánh cửa phòng đóng lại, chỉ còn Kaito ở trong phòng, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt đẹp nhưng xanh xao của cậu.

Cậu mở mắt.

"Phù....mình cứ tưởng họ sẽ chẳng bao giờ để mình yên" Kaito nghĩ thầm. Cậu bước xuống giường và kéo một cái túi nilon mỏng ra khỏi chiếc áo phông đẫm máu.

"Máu giả và áo chống đạn luôn luôn cứu mạng mình, không có chúng thì mình chết chắc! (đặc biệt khi Kudo và Heiji đang ở bên cạnh). Giờ thì phải đi cứu Kudo và cái tên Heiji đó thôi.(cậu ta dám nói KID là đồ ngu ngốc...)" Kaito lẩm bẩm và lôi cái vali ra khỏi gầm giường.

"À không, KID sẽ là người cứu họ." Kaito cười toe toét, cậu lấy ra cái mũ trắng và đôi găng tay, đôi mắt xanh ánh lên sự thích thú như cậu vẫn luôn như vậy trước khi chuẩn bị ra ngoài và lấy trộm một bức tranh quý giá, một viên đá quý hoặc bất cứ thứ gì có giá trị. Oh, và cả kim cương nữa.

"Chỉ cần họ chưa chết..." Kaito nghĩ thầm, cậu nhảy ra khỏi cửa sổ và biến mất vào khu rừng mà không ai biết.


Hakuba vẫn đứng ở chỗ Heiji đã bị bắn, anh cố gắng tìm thêm vài bằng chứng cho thấy Kudo và Heiji vẫn còn sống.
David, Ran và Kazuha đang quay trở lại khu cắm trại. Họ chẳng thể làm được gì trong bóng tối như thế này. Hakuba ở cách họ ít nhất 15 mét.

Đột nhiên, Hakuba nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng. Anh quay lại và một bóng đen xuất hiện đằng sau bụi cây. Một cô gái trẻ tóc nâu đang đứng đó.

"Cô là ai?" Hakuba hỏi với vẻ cảnh giác và sẵn sàng kêu lên báo động cho mọi người.
"Không phải việc của anh." Cô gái đáp lại lạnh lùng. "Anh hãy đưa tất cả mọi người ra khỏi chỗ này ngay, ngọn núi này không thể ở lại được nữa. Hãy chăm sóc Ran và Kazuha, họ có thể sẽ gặp nguy hiểm." Ai nói. Cô quay lại và bước đi.

"Cô định đi đâu?" Hakuba hỏi “Cô có phải người đã cứu Kudo và Heiji không?"
"....Tôi đi tìm họ, hoặc... xác của họ " Ai trông rất buồn và lo lắng, điều này thật hiếm thấy.

Hakuba không nói gì, rồi anh đáp "David và Lisa sẽ sơ tán mọi người ra khỏi ngọn núi này, Ran và Kazuha luôn đi với David nên họ sẽ được an toàn.”
Hakuba bước về phía Ai "Tôi sẽ đi với cô để tìm Kudo và Heiji."

"Không được!" Ai lập tức chĩa súng vào Hakuba.
“Tôi sẽ bắn anh" Cô nghiêm giọng.
"Cô sẽ không bắn tôi đâu." Hakuba mỉm cười như đang chế nhạo Ai.
"Anh có thể bị chúng giết chết!" Ai nói giận dữ.
"Cô cũng thế nếu tôi không giúp cô."

Ai thở dài. Rồi cô mỉm cười, một nụ cười khó hiểu và ngạc nhiên, nhưng nó nhanh chóng vụt tắt và thay vào đó là một cái nhếch mép.

"Nếu anh muốn chết, thì anh có thể đi với tôi.”
Hakuba không nói gì, anh bước lên phía trước Ai và nhìn cô theo kiểu “xin quý cô dẫn đường".

Hai người họ biến mất vào khu rừng tăm tối đầy cạm bẫy và nguy hiểm. Dù cách suy nghĩ và hành động khác nhau, nhưng không một ai sợ hãi hay nản chí, vì họ cùng có chung một mục đích, đó là giải cứu những người bạn mà mình yêu quý.

To be continued...
Về Đầu Trang Go down
http://katherinelilly.blogspot.com/
anita_hailey
Vice-Founder
Vice-Founder
anita_hailey


Tổng số bài gửi : 190
Tham gia ngày : 01/12/2010
Tuổi : 29
Đến từ : Oxfordshire

Kì trại hè (Summer Camp) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Kì trại hè (Summer Camp)   Kì trại hè (Summer Camp) EmptyMon Dec 13, 2010 11:27 pm

Chapter 8: Heiji thu nhỏ

"Heiji? Heiji!"

Heiji mở mắt, vẫn còn cảm thấy choáng váng và mơ màng, cậu nhìn lên.
Cậu nhìn thấy một đôi mắt xanh, một cái mũi, một cái miệng, và...ah...một khuôn mặt.

Nhưng người này trông cực kì lo lắng.
"Cậu thấy thế nào?"
"Tớ vẫn còn sống sao?" Heiji đáp, cậu cảm thấy rất kì lạ.

Shinichi mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm "Ừ, không chắc lắm, nhưng tớ đoán vậy vì cậu vẫn đang nhìn và nói chuyện với tớ đấy thôi." Cậu châm chọc, và cái nhìn lo lắng đã vơi đi một nửa trên khuôn mặt.

Heiji nhìn xuống ngực mình. Máu, bùn đất,...và... có thứ gì đó hơi khác. Chiếc áo phông quá rộng so với cậu.

"Cậu hãy thay đồ đi, chúng ta phải ra khỏi đây, Gin và Vodka đang truy đuổi chúng ta." Shinichi nói, cậu mở balô và lấy ra một cái áo thun nhỏ và quần jeans, và cả một đôi giày nữa.

“Mặc vào đi."

Heiji nhìn Shinichi chằm chằm, ngạc nhiên. "Tại sao?" cậu hỏi, nhưng không nhận được câu trả lời.
Cậu cố gắng đứng dậy, từng chút một, một tay nắm vào cái gốc cây gần đó, tay kia ôm bụng. Thật lạ lùng, ngực cậu không còn đau nữa.

Cậu nhìn LÊN Shinichi, nhận ra điều gì đó.

"Này...cậu cao hơn tớ, nhưng trước đây đâu phải như vậy. Cậu đã cho tớ uống cái gì vậy?"
Shinichi không trả lời, cậu nhìn XUỐNG Heiji, thái độ trên gương mặt cậu rất kì lạ, vừa ân hận, tội lỗi, vừa buồn bã, lo lắng....và...cực kì buồn cười.

Cuối cùng, Shinichi đáp "Cậu biết thứ thuốc đã biến tớ thành Conan rồi đấy, ...uhm..."

Mắt Heiji mở to, rồi nhỏ, rồi lại to ra lần nữa. Cậu nhìn xuống, đưa tay sờ lên mặt, bàn tay cậu nhỏ quá, chân cũng nhỏ nữa, quần áo thì rộng thùng thình, cậu đã...

"KUDO!" Heiji gào lên giận dữ, cậu nhảy vào Kudo và đấm cậu ta liên tục. Nhưng không phải vào mặt, mà là chân. Shinichi liền túm lấy Heiji.

"OW! Heiji! Thứ thuốc đó đã cứu mạng cậu đấy! Cậu thích chết hơn hay là muốn teo nhỏ lại rồi sau đó trở lại như cũ hả? GIỜ THÌ ĐỪNG CÓ ĐẤM TỚ NỮA! KHÔNG ĐAU ĐÂU!” Shinichi gào lên, cố gắng không to quá để Gin và Vodka nghe thấy.

“Đồ chết dẫm! Kudo!" Heiji đáp, hoàn toàn mất kiểm soát và không thể tin được chuyện gì đã xảy ra với mình, rồi cậu cảm thấy ngực nhói đau. "Cậu nói tớ có thể trở lại như cũ ư? Có thật không?” cậu hỏi, không giấu được vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
Heiji không thể tưởng tượng được cảnh mình phải quay lại trường tiểu học lần nữa....Kazuha sẽ nói gì đây? Cô ấy sẽ cười phá lên hay đánh bại cậu một cách dễ dàng....có thể là cả hai.

“Ừ, nhìn tớ đây này. Bình tĩnh lại đi. Mặc quần áo vào và đi thôi." Shinichi đáp từ tốn, cố gắng không làm cho Heiji nổi khùng lên.
"Sao cậu lại mang theo mấy thứ quần áo này?"

"Để phòng khi tớ quay trở lại làm Conan thêm lần nữa thì cần phải có đồ để thay chứ!" Shinichi cười. Thế đấy. Cậu không nhịn được, phải bật lên cười. Lần này thì đến lượt cậu chế nhạo Heiji.

Heiji trông cực kì giận dữ "Cậu vừa nói rằng cậu có thể trở lại thành Conan bất cứ lúc nào?"
Shinichi nhún vai "Có thể có, có thể không, tớ không biết...” trước khi cậu nói hết câu, Heiji lại đá vào chân cậu (vì cậu ta không thể với tới mặt của Shinichi), và nói "Cậu biết không, cậu là điều tồi tệ nhất xảy ra trong cuộc đời tớ!”

Shinichi không nói gì. Đôi mắt xanh của cậu bất chợt ánh lên sự buồn bã và hối hận. Cậu bước ra chỗ khác và để cho Heiji thay quần áo.
"Tớ...thực sự không có ý đó đâu.” Heiji nói, nhìn Shinichi. Cậu cảm thấy những gì mình vừa nói thật tồi tệ. Heiji gãi đầu gãi tai, cố nghĩ cách xin lỗi Shinichi, mà không nói ra chính xác từ “xin lỗi”.

Shinichi vẫn không đáp lại.

5 phút sau, Shinichi và Heiji đi bộ trong rừng, vì Heiji không muốn đi nhanh....hay cậu không thể đi nhanh vì đôi chân của cậu bây giờ đã ngắn đi nhièu.
"Có muốn tớ cõng không?" Shinichi cười toe toét, cậu có vẻ thích thú với điều này.

"Không cần đâu. Tớ có thể tự đi được." Heiji nói nhanh, vẫn không nhìn mặt Shinichi.
"Tớ sẽ gọi cậu là gì đây?"
"Cái gì?"
"Cậu biết đấy, khi bị thu nhỏ tớ lấy tên là Conan, bây giờ cậu cũng bị teo nhỏ, nên cậu cũng nên có một cái tên. Oh, nhưng cậu không được lấy lại tên Conan đâu nhé." Shinichi cố gắng không tỏ ra quá tàn nhẫn, nhưng cậu không thể nén được.

"Cậu biết không, nếu bình thường thì cậu đã xơi một quả đấm của tớ rồi đấy."
"Cậu có thể làm như vậy, nhưng chẳng tác dụng là bao."

Heiji quyết định không nói thêm gì nữa, vì đó là sự thật. "Giờ thì tớ đã hiểu cảm giác của cậu khi là Conan, được chứ? Hoà nhé." Cuối cùng cậu nói.

Shinichi mỉm cười và nhanh chóng giấu đi nụ cười đắc thắng đó. “Cậu có biết bây giờ tớ cảm thấy thế nào không? Heiji?” Cậu nghĩ thầm, rồi sau đó lại tự thấy xấu hổ với suy nghĩ của mình.

Heiji hỏi với giọng ngây thơ của một đứa trẻ 6 tuổi "Cô gái đó là ai thế?”
"Ai, hay tên thật là Shiho, cô ấy trước đây đã từng ở trong tổ chức áo đen, cậu chưa nghe tớ nói tên cô ấy bao giờ à? Cậu đã gặp cô ấy trong lễ hội trường Teitan rồi đấy, Ai đã đóng giả tớ.” Shinichi trả lời, cậu cẩn thận tránh cái mạng nhện giăng giữa hai cây trước mặt. Còn Heiji thì chỉ cần bước qua ngay bên dưới nó.

“Vậy à? Tớ không hề nhận ra cô ấy. Ai đã cứu mạng chúng ta, chúng ta phải đi tìm cô ấy.”
"Đừng lo, cô ấy có thể tự bảo vệ mình. (tớ nghĩ là Gin và Vodka sẽ chưa truy đuổi cô ấy cho đến khi chúng giết được chúng ta...) Chúng ta phải quay trở lại trại hè, hoặc tìm ai đó giúp đỡ. Và....” giọng cậu nhỏ dần.

Shinichi ngước nhìn lên bầu trời. Hàng triệu ngôi sao đang sáng lấp lánh, và mặt trăng tròn lơ lửng giữa bầu trời, toả những tia sáng dịu dàng soi đường cho hai chàng trai trẻ trong khu rừng tối tăm.

"Chúng ta phải dừng lại ở đây thôi, trời đã tối lắm rồi." Shinichi nói. Cậu nhìn quanh để chắc chắn rằng Gin và Vodka sẽ không bất ngờ xông ra và chĩa súng vào họ.

Heiji không trả lời, mọi thứ trở nên im lặng. Shinichi dừng lại và quay lại nhìn. Heiji đang quỳ trên mặt đất, hai tay ôm lấy ngực.
"Heiji?"
"Ngực tớ vẫn đau quá, hình như viên đạn vẫn còn ở trong....hay thật, giờ thì mình có một viên đạn ở trong ngực!!" Heiji làu bàu, rồi cậu lắc đầu "Mình vừa nói cái gì ngu ngốc vậy trời?!"

Heiji ngồi xuống một tảng đá và thở dài. Nhưng tảng đá đó không được thoải mái lắm, nên cậu phải dịch ra chỗ khác.
"Hi vọng Kazuha vẫn ổn." Heiji nói, nhưng không hướng đến ai cả. Rồi cậu quay sang và thấy Shinichi đang cười toe toét.

"Cái gì nữa?" Heiji gắt.
“Hai cậu có vẻ thân thiết quá nhỉ? Có lẽ nên đưa cậu trở về như cũ trước khi Kazuha phát hiện ra thôi."

“Này này, ít nhất thì tớ cũng không HÔN cô ấy như ai đó!" Heiji châm chọc, ý nói đến lúc Shinichi hôn lên trán Ran trước khi các cô gái chạy trốn.

Shinichi không nói được gì nữa, cậu cố nghĩ một câu trả lời phù hợp với cái nhận xét đó.
"....Tớ không phải một kẻ si tình!" cuối cùng cậu nói, với một giọng không thuyết phục chút nào.

Rồi hai chàng trai nhìn nhau, phá lên cười.
Tiếng cười của họ vang vọng trong khu rừng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh nơi đây.

Từ trên trời cao, những ngôi sao sáng lấp lánh dõi theo từng hành động của hai chàng thám tử trẻ tuổi, khi nguy hiểm đang cận kề bên họ, như một con báo đen lặng lẽ rình mồi, sẵn sàng xông ra và hạ gục bất cứ lúc nào có cơ hội.

To be continued...
Về Đầu Trang Go down
http://katherinelilly.blogspot.com/
anita_hailey
Vice-Founder
Vice-Founder
anita_hailey


Tổng số bài gửi : 190
Tham gia ngày : 01/12/2010
Tuổi : 29
Đến từ : Oxfordshire

Kì trại hè (Summer Camp) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Kì trại hè (Summer Camp)   Kì trại hè (Summer Camp) EmptyMon Dec 13, 2010 11:31 pm

Chapter 9: Cuộc giải cứu của các cô gái

"Kaito? Cậu đã dậy chưa? Có đói không? Tớ mang đồ ăn...." Aoko vừa hỏi vừa bước vào căn phòng Kaito đang nằm.

"CÁI...." Aoko bất chợt khựng lại khi nhìn thấy cái giường trống trơn. Rồi, như mọi cô gái vẫn làm khi kinh ngạc, cô hét lên. “AAAAAAHHHH!!!!”

"Chuyện gì vậy???" Ran và Kazuha chạy vào. Họ vừa trở về sau khi vào rừng và không hề nhận ra rằng Hakuba không đi cùng họ. Tất cả những gì Ran và Kazuha nghĩ đến lúc này là hai cậu bạn thân của mình.

"Kai...Kaito đã biến mất!!! Cậu ta đã đánh lừa chúng ta bằng cái thứ máu giả chết tiệt này!" Aoko gầm lên khi cô nhìn thấy túi máu giả trên sàn nhà.
Ran và Kazuha vẫn đứng đó, không biết phải nói gì.

Aoko ngồi lặng đi trên giường một lúc, rồi đột ngột đưa ra một quyết định mạo hiểm.
"Tớ sẽ đi tìm Kaito, tớ biết là cậu ấy muốn cứu Heiji và Kudo....Kaito sẽ lại gặp rắc rối mất!”

Trên mặt Aoko lúc này có ít nhất là 6 loại cảm xúc, giận dữ, lo lắng, bực bội, cảm thấy mình thật ngu ngốc và muốn bóp cổ Kaito ngay lúc này.
"Bọn tớ sẽ đi với cậu!!!" Kazuha và Ran cùng nói. Tại sao không? Dù sao thì các cậu bạn trai của họ cũng đang mất tích ở trong rừng....(và một trong số đó đã trở lại hồi 6 tuổi!)

5 phút sau, họ đã chuẩn bị xong đèn pin, lều, thức ăn và nước uống để sẵn sàng đi cứu mấy cậu “bạn trai” của mình. Ba cô gái bước ra khỏi căn nhà gỗ trong tâm trạng vừa lo sợ vừa cương quyết. Thế nhưng thật không may, Lisa và David đã nhìn thấy họ.

"Các cô định đi đâu? Có ai thấy Hakuba không?" David hỏi, như đang đoán dự định của các cô gái.
"Chỉ đi dạo thôi...Hakuba? Không....cậu ấy vẫn chưa về sao?" Ran nói, nhìn xung quanh, cô dường như ngạc nhiên vì mình không hề nhận ra rằng Hakuba vẫn chưa quay về, và cố tình không trả lời đúng vào câu hỏi.

"Chưa....Có lẽ cậu ấy vẫn còn ở trong rừng....Tại sao các em lại mang theo balô vậy? Các em định đi đâu?" Lisa hỏi.
"Vì...." Aoko và Kazuha đều nhìn Ran, như thể cô là người chỉ huy vậy.

"Hãy để chúng tôi đi." Ran nói cương quyết và nghiêm túc.
"Không được."

Ran nắm chặt bàn tay "Làm ơn đi....Shinichi đang giấu tôi điều gì đó, và việc đó có thể sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống của cậu ấy và Heiji! Và cả Kaito cũng đã biến mất! Anh không thể cử ai đi cứu họ lúc này, nên hãy để chúng tôi đi tìm họ trước khi quá muộn!”

Giọng Ran đang run run, đôi mắt cô đẫm lệ, cô đang thực sự lo lắng cho người con trai mình yêu quý, và mặc dù cố gắng giấu bên trong đôi mắt xanh nhưng ai cũng có thể nhìn thấy điều đó.

Ran cần phải biết chuyện gì đang xảy ra. Cô cần phải tìm Shinichi...."Tôi đã để cậu ấy đi một lần, và điều đó sẽ không bao giờ được lặp lại nữa!”
Lisa rất thông cảm với Ran, cô bước đến bên Ran và đặt tay lên vai cô. "Chị biết việc đó là rất khó khăn với em, Ran à, nhưng trách nhiệm của chị là phải đảm bảo an toàn cho các em. Các em phải ở trong khu vực của trại hè cho đến khi cảnh sát đến và đưa chúng ta về nhà.”

"Tôi không muốn về nhà! Tôi phải đi tìm Kaito!" Aoko kêu to, không cần biết mình đang nói những gì, gương mặt xinh đẹp đầy giận dữ, cô bước về phía David và cố gắng vượt qua anh ta.

"Cứ hét to nữa đi, bốn chàng trai đang mất tích và hai gã đàn ông có súng lảng vảng quanh đây, có thể giết người bất cứ lúc nào, giờ thì các cô cũng muốn biến mất nữa sao? Bước qua xác tôi trước đã!” David hét lên tức giận, anh nắm lấy tay Aoko và đẩy cô về phía căn nhà gỗ, rất nhẹ nhàng nhưng đủ mạnh để cho các cô gái hiểu rằng họ không có cách nào để thuyết phục hai người này cho họ đi.

"...Vậy thì...có phải anh vừa nói “bước qua xác tôi”?!” Kazuha nói khẽ. Cô quay sang gật đầu với Ran.
David chưa kịp hiểu hành động lạ lùng đó thì ngay lập tức đã lĩnh ngay một cú đấm vào mũi, và thêm một cú đá vào bụng. Anh ngã về phía sau, đầu đập xuống đất.

"Dừng lại, Ran! Bình tĩnh đi!!!" Lisa kêu lên kinh ngạc và sửng sốt khi thấy cú đòn quá nhanh và mạnh của Ran.
Cô nắm lấy một cánh tay của Ran và bẻ vòng ra đằng sau. Ran liền tự đẩy mình lùi lại về phía cánh cửa gỗ, khiến cho Lisa đập đầu vào cánh cửa vì cô đang ở phía sau Ran. BANG!
"OW!"

Vừa đau vừa bất ngờ, Lisa vội buông tay Ran.
Ran quay lại với vẻ mặt "Em rất xin lỗi!". Ran hất Lisa lên rồi nắm lấy tay cô và đè cô xuống đất, nhưng không mạnh lắm, cô không muốn làm ai bị thương.
"WOW!" Aoko thốt lên đầy ngạc nhiên. Dù đứng cách đó khá xa nhưng cô vẫn nhìn rõ từng hành động của họ.

"Ran!" Kazuha kêu lên khi cô nhìn thấy David đã đứng dậy được và chuẩn bị bắt Ran.
"Đừng bắt tôi phải làm việc này!" Kazuha túm lấy tay David và bẻ ngoặt ra phía sau. Cô nhanh chóng lấy được chiếc chìa khoá từ thắt lưng anh rồi đá anh ta một cú khiến David ngã nhào xuống sàn. Giờ thì cả hai người quản lí đều đã ở trong căn nhà gỗ và nằm bất tỉnh trên sàn nhà.

Ba cô gái đóng cửa, khoá David và Lisa ở trong, phớt lờ mọi tiếng kêu cứu và đe doạ từ hai người lớn đang vô cùng tức giận. Các cô để lại chìa khoá ở cửa để nếu ai tìm thấy có thể thả họ ra.

"Thật ngạc nhiên!" Aoko nói, mắt mở to và tự nhủ trong đầu rằng “dù với BẤT KÌ lí do gì cũng KHÔNG được làm Ran hoặc Kazuha tức lên".
"Vậy khi Kudo và Heiji không nghe lời, các cậu cũng làm y hệt như với Lisa và David?"

Ran và Kazuha đỏ mặt. "KHÔNG, nhưng có lẽ bọn tớ sẽ thử!"
Phủi hết bụi trên quần áo, ba cô gái mỉm cười với nhau rồi chạy vào khu rừng trước khi ai đó phát hiện ra David và Lisa bị khoá chặt trong ngôi nhà gỗ, cố hết sức la hét và đập cửa.

To be continued...
Về Đầu Trang Go down
http://katherinelilly.blogspot.com/
anita_hailey
Vice-Founder
Vice-Founder
anita_hailey


Tổng số bài gửi : 190
Tham gia ngày : 01/12/2010
Tuổi : 29
Đến từ : Oxfordshire

Kì trại hè (Summer Camp) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Kì trại hè (Summer Camp)   Kì trại hè (Summer Camp) EmptyMon Dec 13, 2010 11:31 pm

Chapter 10: "Tôi thích Sherry hơn."

"Vậy...cô là ai?" Hakuba hỏi, cố tỏ ra mình không quan tâm xem Ai có trả lời hay không, vì anh đã hỏi câu này đến lần thứ 5.

Họ vẫn đang tìm kiếm Kudo và Heiji trong rừng, trước khi Gin và Vodka tìm được.
Trời rất tối, nguồn sáng duy nhất lúc này là chiếc đèn pin của họ và ánh trăng yếu ớt. Bóng của những cái cây in xuống đất tạo ra những hình thù ghê rợn và đáng sợ, tiếng lá khô xào xạc theo mỗi bước chân trong đêm tối, dễ dàng gợi cho người ta nhớ đến một bộ phim kinh dị. Nhưng đó không phải điều Hakuba quan tâm lúc này.

"Đây sẽ là lần cuối cùng tôi hỏi câu này....nếu cô trả lời tôi!” Hakuba gắt.
"Tốt hơn là anh không nên biết." Ai trả lời, cô bước đi nhanh và không nhìn vào mặt Hakuba.

"Thưa quý cô, ít nhất thì cô cũng phải cho tôi biết một cái tên để tôi có thể gọi cô, còn nếu không thì tôi sẽ gọi cô là cô gái kì lạ với một khẩu súng.” Hakuba nói, anh hơi bực bội vì cô gái này chẳng hề để ý đến mình, thậm chí là một dấu hiệu nhỏ nhất. Hakuba không quen với việc bị phớt lờ bởi một cô gái xinh đẹp như Ai.

Ai cau mày và nói "Anh có thể gọi tôi là Ai." Cô bước đi nhanh hơn, dường như hơi khó chịu.
Sau đó, cô bắt gặp một cái mạng nhện trước mắt, Ai bình thản gỡ nó ra và thả đi, cái mạng nhện bay thẳng vào mặt Hakuba đang đi đằng sau.

"Cô Ai! Rất hân hạnh được gặp cô, tôi là Hakuba" Hakuba nói, cực kì khó chịu vì cái mạng nhện đã vướng ngay vào mặt anh trước khi anh kịp kéo nó ra.
"Oh"
"Cô nói "oh" tức là gì??? Cô không biết tôi là ai sao?" Hakuba không thể tin vào tai mình nữa, thường thì các cô gái sẽ đỏ mặt và thẹn thùng khi họ biết rằng anh là một trong những thám tử giỏi nhất Nhật Bản và Anh quốc, và tất nhiên, vì Hakuba rất đẹp trai.

"Anh là một người CỰC KÌ phiền phức luôn nghĩ rằng mình là anh hùng đi giải cứu bạn bè, trong khi thực tế là anh ta đang đẩy mình vào chỗ chết.” Ai đáp, (vẫn không nhìn Hakuba)

"Thái độ của cô không hề thân thiện chút nào, cô Ai."
"Cảm ơn, anh cũng thế" Ai mỉm cười, không còn tức giận nữa.
Hakuba thở dài, anh lẩm bẩm "Thôi được rồi, tôi đầu hàng"

Rồi Hakuba vừa kịp chớp mắt một cái, Ai đột nhiên biến mất ngay trước mắt anh.
"????!!!?....Ai?" Hakuba tự hỏi hay mình đang nằm mơ, rồi bất chợt anh cảm thấy đất dưới chân mình biến mất và...

"AAAAAHHHH!!!!" Trước khi Hakuba kịp kêu thêm 5 giây nữa, anh va phải thứ gì đó rất cứng. Hakuba vội bám lấy cái vật đó bằng cả hai tay. Tim anh dường như ngừng đập trong vài giây theo đúng nghĩa đen. Hakuba chợt nhận thấy mình đang bị treo lơ lửng giữa không trung và cái thứ đang giữ anh lại đó là một cái cây mọc trong lòng đất. Hakuba hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi anh nghe thấy....

"HAKUBA!" Một giọng nói vang lên từ phía dưới, nhưng tối quá nên Hakuba không thể nhìn thấy gì cả, nhưng anh có thể cảm thấy tiếng nói ấy không xa lắm.

"Ai? Cô có sao không?"
"Không, tôi nghĩ mình đã rơi xuống một cái hang động ngầm dưới mặt đất!" Ai hét to “Hoặc một cái hố sâu trên mặt đất....”, bên trong hang rất tối và lúc này đã vào đêm khuya.

Ai vẫn đứng yên và cố không chuyển động hay đụng vào bất cứ thứ gì phòng khi có cái gì đó rơi xuống.
"Vậy sao? Đoán xem, TÔI CŨNG THẾ!" Hakuba đáp, vết thương ở bụng khi chạm vào cái cây bắt đầu đau hơn.

"Anh có sao không?" Ai nói, rồi nhanh chóng sửa lại “Không phải việc tôi quan tâm.”
"Tôi nghĩ vài cái xương sườn bị gãy thôi, cô đang ở dưới đáy hang à?" Hakuba trả lời, anh tự hỏi sao Ai không hét lên khi cô rơi xuống, quả là một sự bình tĩnh đến đáng sợ.

"Uhm, không sâu lắm. Anh có nhảy xuống được không?"
"Cái gì?!"
"Không sâu lắm đâu, anh đụng phải cái cây đúng không? Tôi cũng thế, nó chỉ cách đáy một khoảng ngắn thôi, anh có thể nhảy xuống được!"

"Cô có nhảy không?"
"Không, tôi trượt xuống."
"Chết tiệt..." lần đầu tiên, Hakuba chửi thề trước mặt một cô gái. Hít một hơi thật sâu, anh buông tay ra. Hakuba rơi xuống đáy hang với một tiếng động rất to, cú ngã khiến cho toàn thân anh ê ẩm.

"Ôi....anh ổn chứ?" Ai nói, và lần này thì cô thực sự quan tâm đến chuyện đó. Thật lạ lùng, trong bóng tối, con người không thể nhìn rõ được nhưng họ có thể cảm nhận được mọi sự chuyển động xung quanh bằng âm thanh và những rung động của mặt đất, và khá dễ dàng đoán ra vị trí của Hakuba vì anh tạo ra khá nhiều tiếng động.

Ai quỳ xuống bên Hakuba và có thể cảm nhận được anh đang rất đau đớn.
"Thế cô nghĩ rằng tôi vẫn ổn sao!?" Hakuba hét lên, anh đau đến mức quên cả cái lối nói lịch thiệp vẫn thường thấy.
"Đừng cử động....cho tôi biết anh đau ở đâu." Ai nói, cố không chạm vào Hakuba trong bóng tối như thế này, cô không muốn chạm nhầm phải chỗ nào đó....

"Đau toàn thân! Đèn pin của cô đâu?" Hakuba rõ ràng đang rất bực bội.
"Bị vỡ rồi, khi tôi rơi xuống. Còn của anh?"
"Không biết"
"Haizzz.... ít nhất..." Ai nói, cô đứng lên và nhận thấy xung quanh họ vách đá và bùn lầy ẩm ướt.

"ÍT NHẤT CÁI GÌ??!!" Hakuba gắt lên “Hôm nay đúng là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời mình! Mình mới có 17 tuổi thôi mà!” Anh nghĩ thầm.
"Gin và Vodka sẽ không tìm thấy chúng ta ở đây, nếu như anh ĐỪNG CÓ HÉT NỮA!" Ai cúi xuống và bắt đầu tìm cái đèn pin của Hakuba.

10 phút im lặng. Không một ai nói nữa, chỉ có tiếng kêu của Ai khi cô cụng đầu vào đá hay trượt ngã vì nền đất quá trơn và gồ ghề. Cuối cùng thì Hakuba cũng mở miệng.

"Hãy cho tôi biết"
"Chuyện gì?" Ai thở dài, từ bỏ hi vọng tìm được chiếc đèn pin, cô ngồi xuống cạnh Hakuba.

"Kudo và Heiji đang làm cái quái gì vậy? Cô là ai? Và tại sao cô cứ nói về tên của mấy thứ rượu nước ngoài đó?”

Ai mỉm cười, rồi trong bóng tối, cô bật cười thành tiếng.
"Tôi đã bảo anh đừng có đi với tôi rồi mà!" Ai nói, rồi bất chợt cô cảm thấy bàn tay Hakuba chạm vào tay mình, hay chính là tay cô chạm vào tay Hakuba.

Rất nhanh, cả hai người họ cùng rút tay lại, ngượng ngùng và lúng túng.
“Tôi sẽ nói cho anh tất cả những gì anh cần biết, nhưng chỉ khi anh hứa rằng sẽ không nói với bất kì ai, và khi tất cả những chuyện này kết thúc, anh sẽ không bị liên quan nữa." Ai nói, cô nhắm mắt lại và cảm thấy thực sự mệt mỏi.

“Tôi hứa" Hakuba nói, mắt anh cũng nhắm lại, ngực anh càng lúc càng đau hơn. Hakuba thở nặng nề, tay anh đẫm mồ hôi.

Ai bắt đầu kể về tổ chức Áo đen, về chị gái cô, khi cô gặp Kudo, tiến sĩ Agasa, chuyện xảy ra giữa Ran, Kudo và Heiji và những gì diễn ra ngày hôm nay. Rồi cô nhận ra rằng cô đã kể với Hakuba tất cả mọi chuyện.

"Vậy...cô nghĩ rằng thứ thuốc đó sẽ cứu được Heiji?" Hakuba hỏi, cảm thấy choáng váng và ngạc nhiên. Anh có thể ngửi thấy mùi rêu bám trên vách đá, nhưng nó cũng không tệ lắm, khá là dễ chịu.
"Tôi không biết, nó có thể làm cho tế bào tái tạo nhanh hơn bình thường. Ít nhất thì nó cũng giúp Heiji cầm máu và khép miệng vết thương lại."

"Yeah....tôi thực sự không mong đợi chuyện sẽ như thế này." Hakuba nói.
"Không...chẳng ai mong muốn những điều này cả." Ai thở dài, cô đột nhiên cảm thấy rất buồn và cô đơn.

Ai mở mắt, trong bóng tối, cô nhìn thấy chị gái đang nhìn cô và không hiểu vì sao, chị ấy trông rất buồn. Đôi mắt ấy ánh lên sự không đồng tình trên gương mặt thanh tú nhưng xanh xao.
Ai há hốc miệng và thấy từng dây thần kinh trong người mình căng lên. “Chị đang giận em sao? Chị Akemi?" Ai hỏi khẽ, giọng run run. Cô chớp mắt, chị cô đã biến mất. Hay đó chỉ là trí tưởng tượng của cô?

Hakuba không nói gì. Anh nghe thấy những gì Ai nói, nhưng anh quyết định im lặng.
Có điều gì đó ở cô gái này khiến cho cô ấy thật khác biệt. Anh nghĩ. Một cô gái đặc biệt ư? Hay có lẽ “kì lạ” mới là từ để miêu tả cô.

Im lặng, rồi đột nhiên, giọng của Hakuba vang lên trong bóng tối.
"Tôi thích Sherry hơn"
"Cái gì?"
"Đó là một loại rượu ngon, cũng là một cái tên rất đẹp...."
"....anh thích nó hơn là Ai và Shiho?" Ai hỏi, bất chợt cô cảm thấy Hakuba cũng không phiền phức lắm như cô tưởng.

"Một loại rượu thật đẹp...." giọng Hakuba nhỏ dần rồi không thấy anh nói gì nữa.
"Hakuba?" Ai đột nhiên cảm thấy lo lắng, cô kéo tay Hakuba, nhưng không thấy trả lời và thậm chí cô còn không nhìn thấy mặt anh.

“Anh vẫn thật phiền phức...." cô lầm bầm. Rồi Ai cẩn thận cúi sát xuống mặt Hakuba, và nghe thấy tiếng thở đều đều của anh. Hakuba đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

“Ít ra thì anh cũng chưa chết...." Ai nghĩ, rồi cô đổi lại chỗ ngồi của mình cho thoải mái. Đó là một chỗ nằm khá thoải mái với lớp rêu phủ trên mặt đất như những chiếc gối mềm mại.
Đặc biệt là khi cô đã quá mệt mỏi sau mọi chuyện vừa xảy ra, thì đây không phải là một nơi quá tệ để nghỉ ngơi.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Ai cũng như Hakuba, chìm vào giấc ngủ bình yên trong cái hang động tối tăm và yên tĩnh này, nơi mà theo một nghĩa nào đó thì an toàn hơn nhiều so với thế giới ngoài kia.

To be continued...
Về Đầu Trang Go down
http://katherinelilly.blogspot.com/
anita_hailey
Vice-Founder
Vice-Founder
anita_hailey


Tổng số bài gửi : 190
Tham gia ngày : 01/12/2010
Tuổi : 29
Đến từ : Oxfordshire

Kì trại hè (Summer Camp) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Kì trại hè (Summer Camp)   Kì trại hè (Summer Camp) EmptyMon Dec 13, 2010 11:32 pm

Chapter 11: Chìa khoá dẫn đến cuộc sống vĩnh hằng

"Chúng ta sẽ dừng lại ở đây." Gin nói. Hắn cẩn thận kéo tay áo lên để kiểm tra vết thương. Nó đã khô lại.

"Đứa con gái đó....vẫn không đủ can đảm để giết ta” Gin cười lạnh lùng.

"Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì đây, đại ca?" Vodka hỏi. Hắn ta thực sự đang rất mệt mỏi. Kế hoạch ban đầu là đến chỗ này để giết tên thám tử phiền phức đó cùng lũ bạn của nó. Một cách nhanh chóng và dễ dàng, như cách chúng đã giết rất nhiều người trước đây. Nhưng tại sao lần này lại khó như vậy?

Tất cả mọi thứ đều đúng như dự định cho đến khi Sherry xuất hiện và phá hỏng tất cả. Hắn nghĩ.

"Những đứa bạn của nó." Như đọc được suy nghĩ của Vodka, Gin đột ngột lên tiếng, hắn ngồi xuống dựa vào một gốc cây, bỏ mũ và lấy ra một điếu thuốc lá. Bóng của hắn hoà quyện với bóng tối xung quanh đến nỗi khó ai có thể nhìn thấy nếu hắn vẫn cứ ngồi yên đó.

Gin châm điếu thuốc, ngọn lửa nhỏ từ cái bật lửa như bừng sáng lên giữa khu rừng tối tăm. Nó soi sáng gương mặt lạnh như thép của Gin, chỉ có một từ có thể miêu tả hắn lúc này. Ác quỷ.

Vodka cảm thấy tóc sau gáy mình dựng đứng cả lên khi nhìn thấy mặt Gin. Con người này thực sự làm cho người khác cảm thấy rùng mình và khiếp sợ.

"Tên Kudo này khác với tất cả những người khác. Hắn luôn có bạn bè sau lưng. Hắn không bao giờ chiến đấu đơn độc.” Gin cất tiếng. Rồi dường như phát hiện ra điều gì đó thú vị, hắn cười khoái trá "Nhưng đó cũng chính là điểm yếu của hắn."

"Vậy sao?" Vodka không hiểu đại ca đang nói gì.
"Chúng ta sẽ bắt được hắn." Gin nói, khói thuốc cuộn tròn trên đầu, mắt ánh lên vẻ tự tin.

"Tao sẽ bắt được nó, và cả đứa con gái đó." giọng Gin trầm xuống.
Vodka cảm thấy sởn cả da gà. Tại trời lạnh? Hay tại chính Gin làm cho hắn sợ?

Nhưng điều mà hắn không biết, đó là có ai đó đang quan sát chúng từ nãy đến giờ.
Đôi mắt xanh sắc lạnh nhìn chúng từ trên cao. Bộ đồ trắng phản chiếu ánh trăng trông như một tấm lụa màu bạc. Chiếc áo choàng bay phấp phới trong gió khiến cậu trông như một bóng ma đêm.

Cậu im lặng cho đến khi Gin và Vodka chìm vào giấc ngủ. Rồi cậu cất cánh, biến mất vào trong màn đêm như một bóng ma, như thể chưa từng có ai ở đó.

Phía dưới những rặng cây cao, hai người đàn ông áo đen vẫn ở đó.
Gin mỉm cười. Hắn nhìn lên phía cái bóng áo trắng vừa ở đó.
"Uh..uhm, có vẻ như ngày mai là một ngày rất thú vị đây." Hắn nghĩ.

Đôi mắt sắc lạnh của Gin, trong phút chốc, ánh lên một cái nhìn hứng thú.

"Siêu đạo chích KID....Lẽ ra ngươi đã chết từ 8 năm trước, dưới tay ta. Chính mắt ta nhìn thấy ngươi gục xuống....Phải chăng ngươi đã quay về từ địa ngục để báo thù?" Gin cảm thấy chuyện này khá là thú vị nhưng lại khó hiểu một cách kì lạ.

Sau đó, Gin lấy ra một cái lọ nhỏ màu trắng từ áo khoác.
"Đây có phải là thứ con người vẫn đang tìm kiếm? Chìa khoá dẫn đến cuộc sống vĩnh hằng?" Hắn bật cười, đánh thức cả Vodka đang ngáy o o bên cạnh.

Chầm chậm và thận trọng, Gin giấu mình vào trong chiếc áo khoác đen dài. Kéo sụp mũ xuống, hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Khu rừng tối và yên tĩnh khiến cho bất cứ ai cũng cảm thấy như đang ở nhà.

Cả khu rừng trở nên tĩnh mịch. Không khí thật nặng nề và khó chịu. Dường như nó cũng nhận ra rằng ngày mai, có điều gì đó sẽ xảy ra. Một thứ gì đó lớn lao, có thể thay đổi cả cuộc sống của một vài người. Mỗi người trong rừng đều đang cất giấu một bí mật, có bí mật to lớn hơn những bí mật khác, nhưng bí mật của ai sẽ được hé lộ đầu tiên?

To be continued...
Về Đầu Trang Go down
http://katherinelilly.blogspot.com/
anita_hailey
Vice-Founder
Vice-Founder
anita_hailey


Tổng số bài gửi : 190
Tham gia ngày : 01/12/2010
Tuổi : 29
Đến từ : Oxfordshire

Kì trại hè (Summer Camp) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Kì trại hè (Summer Camp)   Kì trại hè (Summer Camp) EmptyMon Dec 13, 2010 11:33 pm

Chapter 12: "Cậu thích cậu ấy đúng không?"

"Cái....cái gì thế?" Ran hỏi, giọng run run. Một tay cô chỉ vào một vật có hình người, tay kia bấu chặt lấy Kazuha.
Kazuha không cảm nhận được gì trên tay mình nữa.

"Tối quá! Tớ không nhìn thấy...." Aoko đáp khẽ.
Sau vài giây im lặng....CHÍTTTTTTTTTTT!
Một cái mũi nhọn thò ra khỏi cái vật có hình người đó.

"AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!" Ba cô gái hét toáng lên, họ đánh thức cả khu rừng dậy với những tiếng la hét có âm lượng kinh khủng.
Và chuyện xảy ra tiếp theo là: Ran tung cú đá sấm sét vào cái vật đó khiến cho nó vỡ làm đôi, và có nhiều “thứ” khác bay ra từ đó.
CHÍTTTTTTTTTTTTTTTTTT!!!
"AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!" ba cô gái đang “cố tình” lạc trong rừng càng hét to hơn cho đến khi Kazuha lấy đèn pin ra và soi vào cái vật đó, tay run run.

Trên mặt đất là một khúc gỗ mục vỡ làm đôi với hàng tổ sâu đục lỗ, và vẫn còn vài con dơi đang bay ra khỏi nơi ở an toàn và thoải mái của chúng, cho đến khi Ran “vô tình” đá phải do hoảng sợ hay chỉ là phản xạ “tự nhiên”.
Họ đã lòng vòng quanh chỗ này hơn cả tiếng đồng hồ. Ran là một người chỉ huy tốt, nhưng cả Kazuha và Aoko đều quên mất một chi tiết nhỏ. Họ CHƯA BAO GIỜ hỏi Ran hướng đi và chỉ đi theo cô ấy, đặc biệt là trong khu rừng tối và đáng sợ như thế này.

"Tớ ghét nơi này!" Kazuha than thở, đặt tay lên trán như thể đầu cô sắp sửa nổ tung.
"Tớ sẽ GIẾT Kaito ngay khi bắt được cậu ta!" Aoko lầm bầm. Nếu Kaito ở đây lúc này, chắc chắn cậu ta sẽ chạy bán sống bán chết vì ngay cả Ran và Kazuha cũng có thể nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt của Aoko.

"Uhm....Có lẽ chúng ta nên dựng lều và nghỉ ngơi ở đây thôi...được không?” Ran nói, cô cảm thấy tim mình đập “hơi” nhanh hơn bình thường.
Chỉ trong vòng 10 phút, các cô gái đã dựng được lều, nhóm lửa và chuẩn bị xong ăn bữa tối (trong khi các chàng trai còn không thể dựng được cả lều để bảo vệ mình!). Đêm đã khuya, và cả người đều rất mệt.

"Eh...Aoko, cậu đã hẹn hò với Kaito bao lâu rồi?" Kazuha hỏi, cố tỏ ra bình thường nhất có thể. Cô muốn hiểu thêm về cô bạn gái này, và cũng là để cố quên đi tiếng cú kêu rùng rợn phía trên mấy cái cây gần đó.

"Chúng tớ không hẹn hò!" Aoko khẳng định, rồi cô nhìn Kazuha nghi ngờ.
"Thế cậu thì sao? Heiji và cậu rất rất thân thiết mà, chắc hai người là bạn từ nhỏ phải không?" Aoko cười toe toét.
"Chính xác! Cậu biết không, khi còn nhỏ, hai người họ đã tự còng tay nhau lại và họ phải đi toil...." Ran nói một cách hào hứng trước khi Kazuha nuốt nốt chỗ thức ăn và mở miệng.
"NÀY!" Kazuha kêu lên, mặt đỏ bừng.

"Cậu và Kudo thì sao, Ran? Xem nào, các cậu ở bên nhau bao lâu rồi nhỉ?" Kazuha hỏi. (như mọi người đều thấy đấy, cô đang cố chuyển chủ đề)
Lần này thì đến lượt Ran.
"Bao lâu ư? Bọn tớ học cùng trường! Lúc nào cũng nhìn thấy nhau nên tớ đã chán nhìn cái bản mặt của cậu ta lắm rồi. Cậu ta chẳng là cái gì ngoại trừ một tên phiền phức luôn thích chơi trò thám tử! Không biết bao nhiêu lần cậu ta tự đẩy mình vào rắc rối! Khi còn nhỏ Shinichi rất thích phiêu lưu mạo hiểm nên làm cho tớ cũng dính luôn vào rắc rối với cậu ta chính vì thế! Cậu ta... " Ran chợt nhận ra rằng mình đang nói quá nhanh, và cô thực sự không biết mình đang nói gì nữa.

"Mmmm...uh..." Aoko và Kazuha đáp lại khi họ thấy Ran không nói nữa.
Câu hỏi tiếp theo được đặt ra là:
“Cậu thích cậu ấy đúng không?"
Đi thẳng luôn vào vấn đề, Aoko và Kazuha không thể đợi thêm một giây phút nào để nghe câu trả lời.

"Ah...tớ...." Ran đỏ mặt và cuối cùng, cô gật đầu.
"Ran! Cậu dễ thương quá!" Aoko ôm chầm lấy Ran. "Cậu có YÊU Kudo không?"
"Đừng đi quá xa, Aoko!" Ran cảnh cáo.
"Nhưng tớ nghĩ Kazuha cũng thích Heiji!" Ran nhìn Kazuha, mặt cô đang đỏ lên.
"Hattori? Không! Tớ...cậu ta...tớ....Dù sao thì tớ cũng không nghĩ cậu ấy thích tớ!" Kazuha nói khẽ và lấy thêm một miếng sushi.
"Nhưng cậu ấy đã cứu cậu khi hai người bị treo trên vách núi... " Ran hỏi.
"Tớ chắc chắn rằng Heiji rất rất thích cậu!" Aoko nói, cố làm cho Kazuha vui lên. Chắc hẳn Kazuha đang rất lo lắng cho Heiji.
Hơn nữa, cô biết rằng Heiji đã bị thương và có thể cậu ấy đang ở trong tình trạng rất nguy kịch. Hình ảnh vũng máu trên mặt đất và chiếc đồng hồ của Heiji nằm trong đó làm cho cô vô cùng lo sợ.

"Thật sao?" Kazuha mỉm cười, nhưng nụ cười đó nhanh chóng biến mất và thay vào đó là cái nhìn lo lắng.
"Hi vọng cậu ta vẫn còn sống! Tớ mà nhìn thấy thì tớ sẽ CHO CẬU TA MỘT TRẬN!!" Kazuha lầm bầm.
"Yeah! Tớ cũng thế!" Ran và Aoko đồng ý cả hai tay. Có vẻ như Shinichi và Kaito cũng sẽ gặp ‘một vài’ rắc rối đây.

*************************

"Haaaaa....CHOO!!!!!!"
Tiếng hắt hơi vang vọng khắp khu rừng, Heiji đưa tay lên lau mũi, và Shinichi hắt hơi liền ngay sau đó.
"Hừm....hi vọng mình không bị cảm lạnh..." Shinichi làu bàu, cậu ngồi dậy quan sát xung quanh và thấy không có gì bất thường ngoài khu rừng tối yên tĩnh và hàng triệu ngôi sao lấp lánh trên trời. Cậu thở dài.

"Kazuha...." Heiji lẩm bẩm, cậu ta đang nói mơ. Chiếc mũ lưỡi trai khá rộng che kín cả nửa khuôn mặt của cậu.
Shinichi cười toe toét khi nghe thấy những gì Heiji vừa nói.
Rồi đột nhiên cậu cảm thấy Hattori đang ôm chặt lấy mình.
"NÀY!!!!!!" Shinichi kêu lên đầy khó chịu, đẩy Heiji ra. Heiji vẫn ngủ ngon lành, đánh thức cậu ta dậy lúc này là việc không tưởng! Nhưng rồi Shinichi nhớ ra rằng chính mình là người đã làm cho Heiji bị teo nhỏ, và cậu cũng thấy rằng Heiji đang lạnh.

Shinichi cởi áo khoác ngoài ra và đắp cho Heiji. Rồi mặt cậu bỗng đỏ lên và không hiểu vì sao cậu cảm thấy ngượng với hành động này.
"Lẽ ra Kazuha mới là người làm những việc này....không phải mình!" Shinichi lầm bầm. Cậu nhớ tới Ran.

"Hi vọng cô ấy được an toàn với Kaito...Lisa và David có thể chăm sóc cho họ." (Tội nghiệp Shinichi....giá mà cậu ấy biết được các cô gái đã làm gì với David và Lisa!)
Shinichi lại nằm xuống và thở dài.

To be continued...
Về Đầu Trang Go down
http://katherinelilly.blogspot.com/
kaito kid
Member
Member
kaito kid


Tổng số bài gửi : 39
Tham gia ngày : 04/05/2011
Tuổi : 30
Đến từ : THE LOST SHIP IN THE SKY

Kì trại hè (Summer Camp) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Kì trại hè (Summer Camp)   Kì trại hè (Summer Camp) EmptyWed May 04, 2011 8:14 pm

anita_hailey đã viết:
Rate: K+
Genre: Action/Adventure/Humor
Source: fanfiction.net
Author: Cococatz
Translators:
  • Chap 1-6: Nyu Hato - fixi.acc.vn
  • Chap 7-24: anita_hailey - conan.forum-viet.net

Summary: Một buổi cắm trại hè bình thường nhưng lại làm các chàng trai của chúng ta điêu đứng

Chương 1: Bắt đầu cuộc vui

"S-H-I-N-I-C-H-I-------!"
"Đến ngay!" Shinichi trả lời vội vàng mở cánh cửa. "Tớ có thể nghe tiếng cậu từ xa hơn 10 dặm. Có vẻ việc giảm giọng đối với cậu là cực hình nhỉ?" Shinichi châm chọc

"Cái gì?" Ran đỏ mặt giận dữ "Tớ đã nhấn chuông cả chục lần và không nhận được tiếng trả lời nào!" Nói rồi cô nắm áo Kudou kéo đi.

"Tớ chỉ vừa mới thức dậy, nhưng tớ cá là cậu đang lo lắng!" Một nụ cười đắc ý hiện rõ trên mặt cậu ta.

Nghe vậy, Ran lè lưỡi trả lời "Phải rồi, ít ra thì tớ không biến mất nhiều tháng rồ đột ngột trở về với hàng tá vết thương trên người" Ran nói cáu gắt. Chiếc áo xanh nhạt cùng cái váy trắng làm Ran trông ra dáng một thiếu nữ.

"Yeah....cậu biết không....hoàn cảnh của tớ khó mà giải thích được!
"
Ran nhìn đi chỗ khác thở dài "Bất cứ điều gì đã xảy ra và cậu không hề nói cho tớ biết sự thật" Cô hạ giọng, nhìn Shinichi "Nhưng thôi, dù sao giờ đây cậu cũng đã trở về an toàn sau thời gian dài biệt tích"

*************************

Cả 2 đi đến trạm tàu điện để mua vé. Thời tiết hôm nay rất đẹp, nó càng làm cho kỳ nghỉ hè của họ thêm phần hào hứng.

Ngồi trên tàu, suy tư một lúc Ran quay nguời hỏi Shinichi "Đã bao nhiêu lần cậu gặp Heiji?"

Shinichi ngẩng mặt nhìn cô, trả lời với họng đầy thức ăn "À, như cậu biết tớ đã gặp cậu ta hai lần một là ở trường học và hai là...eh---hmmm"

Ran mỉm cười "Tớ nghĩ rằng cậu sẽ thích Heiji. Cậu ấy rất cởi mở, oh còn bạn gái tên Kazuha của Heiji nữa. Cô ấy rất dễ mến!"

Shinichi cười *hoảng sợ* 'Tớ biết là họ rất hợp, cậu không cần kể cho tớ biết Kazuha là vợ tương lai của Hattori' Kudou nghĩ thầm.


Cuối cùng, tàu điện cũng đến nơi. Và không có gì là khó để thấy Heiji và Kazuha. Đó là lúc Ran và Shinichi xuống tàu. Bất chợt họ nghe thấy...

"Cậu dặn 2 người đó đến mấy giờ hả?" Kazuha hét
"Tớ đã nói chúng ta sẽ đến đón họ lúc 11h30! Đừng có hét vào lỗ tai tớ như thế!" Heiji than phiền lấy tay bịt lại.

"Được lắm, bây giờ là 12h30.Cậu thật là ..."

"Ê..Kudou!Ở đằng này!" Heiji gào lên sung sướng khi thấy thấp thoáng bóng dáng cậu bạn thân thiết.

Nhìn thấy Shinichi, Kazuha lập tức kéo Ran về phía mình, mỉm cười rạng rỡ " WOw!Cậu ấy đẹp trai thật! Chừng nào kết hon nhớ mời tớ nhé!"

Ran đỏ mặt "Phải, lúc đó cậu và Heiji sẽ phụ dâu phụ rể cho tớ!"

Kazuha đỏ mặt, nhanh chóng đổi đề tài "Nhóc Conan đâu ? Nó luôn đi với cậu mà?"

"Tớ không biết! Chắc thằng bé trở về với gia đình. Conan vừa đi tuần trước thì 2 ngày sau Shinichi trở về " Ran nói, nhìn Kudou ngẫm nghĩ.

Trong khi đó, Hattori khoái chí, cười toe "Thật tuyệt!Từ nay tớ khỏi cúi thấp đầu mỗi khi bàn với cậu và có thể gọi thẳng tên thật!"
"Phải, chắc rằng cậu sẽ không cần gọi tớ là Conan!"

"Cái đó thì hơi khó....vì tớ đã quen gọi Conan rồi!" Heiji cười toét.

"Hattori, QUÊN CÁI TÊN CONAN ẤY ĐI!!!!!"

"Các cậu biết gì về Conan sao?" Ran hỏi, chạy đến họ.

"Er..không có gì-- Ý tớ là...tớ đang kể cho Heiji về việc...Conan đã về Mỹ" Shinichi giải thích sợ hãi.

"Này, cậu bị chứng nói lắp từ khi nào vậy?" Heiji mỉm cười độc địa.

Lườm Hattori, Kudou bóp mạnh cổ cậu ta 'Đừng nói cái kiểu đó với tớ'

"Hattori! Thật là quá đáng! Cậu đã có một thời gian thân thiết với Conan. Giờ thằng bé về nước cậu không chút luyến tiếc thì thôi! Đừng đùa kiểu đó!" Kazuha nhăn mặt, nói khó chịu.

Heiji nhìn Shinichi khó hiểu "Cậu vẫn chưa kể cho cô ấy nghe sao?" Angh chàng tiếp tục "Phải, dù là điều đó rất khó nói nhưng sự thật vẫn là sự thật. Hơn nữa cậu đã trở lại nguyên hình nên hãy..."

"Đã đến lúc cậu ngậm miệng lại và lên tàu" Shinichi cắt lời, đẩy cậu ta đi để chắc rằng anh ta sẽ không còn LẮM MỒM.

Nhìn Hattori, Kazuha than phiền với Ran "Heiji luôn cởi mở với bất cứ ai trừ tớ"

"Tớ nghĩ cái đó đâu quan trọng!" Ran cười.

Bốn người họ tiếp tục đi đến trại hè. Điều họ không ngờ là có 2 người mặc ấo đen đang quan sát tất cả. Và mục tiêu của chúng chình là 2 chàng thám tử tài giỏi hào hoa đang thưởng thức kỳ nghỉ với 'bạn gái' mình.

To be continued...
Chào bạn,mình là kaito kid,rất vui dc làm quen với chủ đế mới
Về Đầu Trang Go down
kaito kid
Member
Member
kaito kid


Tổng số bài gửi : 39
Tham gia ngày : 04/05/2011
Tuổi : 30
Đến từ : THE LOST SHIP IN THE SKY

Kì trại hè (Summer Camp) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Kì trại hè (Summer Camp)   Kì trại hè (Summer Camp) EmptyWed May 04, 2011 8:15 pm

Cho ỏi trạ hè có mấy người rùi bạn?
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Kì trại hè (Summer Camp) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Kì trại hè (Summer Camp)   Kì trại hè (Summer Camp) Empty

Về Đầu Trang Go down
 
Kì trại hè (Summer Camp)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Fruits Basket- Giỏ trái cây ^^

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Manga Palace :: Thư viện MP :: MP's FanFiction :: Fanfic dịch-
Chuyển đến